Làm Nữ Đế Ở Thế Giới Luyến Ái Não

Chương 38



Quả là muội muội tốt, đúng lúc này lại nhắc tới Thái tử!

Thái tử cảm động muốn khóc.

Hắn vốn muốn lặng lẽ rút lui, kỳ thật hắn chạy đi cũng không phải là tội lớn gì, dù sao hắn cũng là Thái tử, hắn có người mình yêu thương, có chuyện chưa hoàn thành!

Tham sống sợ chết là bản năng của con người!

Nhưng mà, cho dù có bao nhiêu cái cớ, sự thất vọng của Hoàng đế đối với Thái tử cũng không thể giảm bớt, thậm chí còn khiến Hoàng đế càng thêm phẫn nộ.

Trong cơn thịnh nộ này, nhiều hơn là thất vọng, thất vọng vì con mình lại là một người như vậy.

"Phụ hoàng, nhi thần..." Thái tử tiến lên, muốn biện hộ cho bản thân.

Nhưng Hoàng đế trừng mắt nhìn hắn một cái, một chữ cũng không muốn nghe.

"Được rồi, không còn sớm nữa, trẫm và Hoàng hậu phải hồi kinh trước, mẫu hậu, người hưởng lễ vui vẻ, sang năm ta sẽ tới đón người hồi cung. Nhi tử Dương thượng thư xảy ra chuyện, Thái tử ở lại xử lý việc này."

Hoàng đế thật sự không muốn nói thêm một câu với Thái tử, ông cũng không thể dùng cái cớ này phế bỏ Thái tử, dứt khoát mắt không thấy tâm không phiền, trực tiếp trở về kinh thành cho khỏe.

"Phụ hoàng!" Thái tử làm sao có thể để Hoàng đế ôm một bụng tức giận rời đi đây, hôm nay Hoàng đế mặt đen rời đi, ngày mai kinh thành sẽ truyền ra lời đồn hắn sắp bị phế!

Hoàng hậu cũng tức giận không nhẹ, nhưng bà biết, so với sự tức giận nhất thời này, tiền đồ của nhi tử quan trọng hơn.

"Bệ hạ, Thái tử còn trẻ, chuyện liên quan đến đại thần trong triều, còn phải do bệ hạ chủ trì đại cục."

Thẩm Sùng nghe nói như vậy, không nói một lời nhìn về phía Thẩm Thanh Cẩn, Thẩm Thanh Cẩn tràn đầy mờ mịt, hình như hắn đang lâm vào một loại cảm xúc kỳ quái, có một nghi vấn khiến hắn nghĩ mãi không giải thích được.

Thần tử cùng người nhà phía dưới, đều đang len lén híp mắt nhìn trận náo loạn Thiên gia này, trong lúc nhất thời thanh âm nuốt nước bọt gần như cũng nghe không thấy.

Thẩm Ngọc Diệu cũng trợn to hai mắt xem kịch, xem kịch thật sự rất vui!

Nàng đã nhìn ra, tình huống hiện tại là Hoàng thái hậu cùng phe với nàng, bọn họ đều đang xem kịch, Thái tử Hoàng hậu bị dồn ép, muốn vãn hồi tâm Hoàng thượng.

Mà Hoàng Thượng Thẩm Sùng vừa rồi tức giận, lời nói ra không hề giữ lại cho Hoàng hậu chút xíu mặt mũi nào, bộ dáng chỉ muốn nhanh chóng rời đi.

Nhưng mà, giờ phút này Thẩm Sùng không nói một lời, có thể là lời vừa rồi là do tức giận, hiện tại có hơi hối hận.

Thẩm Ngọc Diệu xem xét mạch não của Thẩm Sùng một chút, đại khái có thể đoán ra hành trình tâm lý của ông.

Thái tử bỏ lại ông trực tiếp chạy đi, còn không bằng nữ nhi biểu hiện anh dũng, quá làm hoàng đế lạnh lòng, vì thế hoàng đế đau lòng, trong cơn tức giận quyết định rời đi.

Hành động rời đi này ít nhiều cũng có vài phần giận dỗi.

Khi Hoàng hậu mở miệng giữ người lại, Thẩm Sùng cũng có hơi muốn thu hồi lời vừa rồi, nhưng thiên tử nhất ngôn cửu đỉnh, nếu đã nói muốn đi, lại do dự ở lại thì quá mất điểm!

Cho nên Thẩm Sùng nhìn Thẩm Thanh Cẩn, ông muốn Thẩm Thanh Cẩn đứng ra cho ông một bậc thang.

Kết quả Thẩm Thanh Cẩn còn đang tự hỏi vì sao mọi chuyện lại không phát triển theo hướng hắn an bài, hoàn toàn không nhận được ám chỉ của Thẩm Sùng.

Bởi mới nói có vài người trời sinh không có mệnh thượng vị, cơ hội tốt như vậy, dâng cho hắn hắn cũng không bắt được!

Sau khi Thẩm Ngọc Diệu xác định được ý nghĩ của Thẩm Sùng, mở miệng nói: "Phụ hoàng! Trùng Dương hàng năm chỉ có một lần, qua hôm nay, khó có thể náo nhiệt được như thế này. Hơn nữa vì chuẩn bị yến hội hôm nay, Hoàng tổ mẫu đã hao phí không ít tâm tư, cũng không thể cô phụ tâm ý của Hoàng tổ mẫu được. Phụ hoàng Mẫu hậu và Đại huynh ở lại hàn huyên cùng Hoàng tổ mẫu đi. Mẫu hậu, bên phía Dương thượng thư, nữ nhi có thể thay mặt xử lý.''

Thẩm Ngọc Diệu cho Thẩm Sùng một bậc thang, còn giúp Thái tử gánh vác công việc, để thái tử có thể ở lại nói chuyện với Thẩm Sùng.

Chỉ cần Thái tử có chút EQ, chuyện hôm nay liền kết thúc!

Hoàng hậu và Thái tử ý thức được tác dụng những lời này của Thẩm Ngọc Diệu, nhao nhao phóng cho nàng ánh mắt cảm kích.

Chỉ có Thẩm Thanh Cẩn ngồi ở phía dưới, nghe vậy ngẩng đầu, kinh ngạc lại ngầm tức giận trừng mắt nhìn Thẩm Ngọc Diệu.

Thẩm Thanh Cẩn cảm thấy khuỷu tay Thẩm Ngọc Diệu lại quẹo ra ngoài, giúp Hoàng hậu Thái tử, không giúp hắn.

Với Thẩm Ngọc Diệu mà nói, nàng không giúp bất luận kẻ nào cả, nếu người hát kịch đều rời khỏi sân khấu, sao màn kịch có thể bắt đầu được chứ?

Thẩm Ngọc Diệu cũng đã mở miệng, Thái hậu cũng không tiện tiếp tục xem náo nhiệt, đồng dạng mở miệng khuyên nhủ: "Khó có được dịp mọi người tụ tập, vẫn còn sớm, bệ hạ ngày đêm lo lắng vất vả, cũng quá siêng năng, không cần nóng vội nhất thời."

Thái hậu mở miệng, Thẩm Sùng cũng không thể không nể mặt.

"Mẫu hậu đã nói vậy trẫm và Hoàng hậu liền lưu lại, cùng mẫu hậu dùng bữa.''

Về phần Thái tử, Thẩm Sùng còn không thèm liếc hắn một cái.

Không có trách cứ Thái tử trước mặt mọi người, đã là lý trí cuối cùng của Thẩm Sùng, Thái tử cũng biết mình làm sai, hắn tri kỷ tiến lên, cẩn thận hầu hạ Hoàng đế ngồi xuống.

Thẩm Ngọc Diệu phát hiện, Thái tử có một ưu điểm, đó chính là nhận sai cực nhanh, rất không biết xấu hổ.

Nhưng điều gì sẽ xảy ra tiếp theo không phải là điều mà Thái tử không biết xấu hổ có thể tính toán được.

Thẩm Ngọc Diệu trở lại chỗ ngồi, bàn gỗ vừa bị nàng bổ nát đã được thay bằng cái mới, cung nhân tay chân nhanh nhẹn, thay một cái mới tinh, ngay cả đồ ăn cũng không khác gì đồ ăn vừa rồi.

Đây chính là tốc độ hoàng gia!

Thẩm Ngọc Diệu vừa trở về, Lục công chúa liền không nhịn được tiến lên.

"Sao muội lợi hại thế! Một kiếm vừa rồi, so với lúc Thái tử chơi kiếm còn đẹp hơn! Mà này, muội có có thành kiến gì với di huynh của mình không vậy? Ta nghe nói lần trước muội xuất cung, náo loạn trước cửa cung, đúng lúc hắn canh gác, bởi vì chuyện kia của muội mà hắn từ thống lĩnh biến thành cấm vệ cầm đao như hiện tại."

Có thể cảm giác được Thẩm Mân Nguyệt phi thường kích động, một hơi nói một đoạn dài.

Nhưng mà, Thái tử chơi kiếm? Từ này dùng rất hay nha.

"Nếu Lục tỷ muốn đẹp như vậy, có thể cùng muội muội tập võ." Thẩm Ngọc Diệu siêu nhiệt tình kéo người lên thuyền cộng khổ: "Về phần di huynh, ta cũng không có ý nhằm vào hắn, chỉ là trùng hợp mà thôi."

Đó là do tự Nguyên Thạch Lục tình cờ đụng phải, chỉ có thể nói vận khí của con người là một bí ẩn, ai cũng không biết khi nào gặp vận chó, khi nào gặp vận may.

"Tập võ mệt lắm, ta không chịu nổi khổ sở kia. Không riêng gì ta chịu không nổi, muội xem huynh đệ tỷ muội chúng ta, ngoại trừ muội ra, có ai có võ nghệ cao siêu không? Muội ấy à, đừng so đo với mọi người nhiều thế."

Thẩm Mân Nguyệt đột nhiên nói một câu rất có triết lý như vậy, Thẩm Ngọc Diệu kinh ngạc nhấc lông mày lên. Truyện Teen Hay

Ánh mắt khiếp sợ của Thẩm Ngọc Diệu thật sự quá rõ ràng, Thẩm Mân Nguyệt nhìn giống như một con mèo xù lông, hung dữ hướng móng vuốt sáng bóng về phía Thẩm Ngọc Diệu: "Nhìn ta như thế làm gì!"

"Không có, chỉ là cảm thấy Lục tỷ hôm nay có vẻ đặc biệt sáng suốt."

Trong trí nhớ của nguyên chủ, Thẩm Mân Nguyệt và Ngũ công chúa giống nhau, đều chỉ là một nhân vật làm nền, hoàn toàn không có cảm giác tồn tại.

Không chỉ nàng ấy, mà các công chúa còn lại cũng như vậy.

Đại khái là nguyên chủ chưa từng nhìn thẳng vào những tỷ muội có địch ý với nàng này, cho nên nàng căn bản không hiểu gì về họ.

"Ngày nào ta cũng sáng suốt!" Thẩm Mân Nguyệt tư duy nhanh nhẹn phản bác, sau đó nàng ấy nhìn về phía vị trí trống đối diện: "Luôn cảm thấy hôm nay sẽ có chuyện lớn xảy ra, nhưng một nhi tử của Thượng thư, cho dù là chết trong yến tiệc hôm nay, cũng không nhấc nổi sóng gió lớn gì, chẳng lẽ cảm giác của ta sai?"

Thẩm Ngọc Diệu nhét một miếng thịt vào miệng, nhai đến khi không còn vị gì mới nuốt xuống.

"Đừng nóng vội, ăn cơm phải ăn chậm.''

Thẩm Mân Nguyệt không hiểu lời này có ý gì, nhưng sau trận náo loạn như vậy, nàng ấy lại có chút đói bụng, liền yên tĩnh bắt đầu ăn cơm.

Mọi người ăn ăn uống uống, lại hơn nửa canh giờ trôi qua, đến khi gần như no nê, cuối cùng thì Thái tử cũng dỗ được Hoàng đế xuất hiện chút ý cười trên mặt.

Cái này không có dễ đâu, tình yêu của người cha già dành cho con cái thực sự rất cảm động.

Thẩm Ngọc Diệu uống hai ngụm nước trắng súc miệng, nhìn về phía Thẩm Thanh Cẩn, phát hiện đối phương đã đặt ly rượu xuống.

Này là uống đủ chưa? Có thể thấy mặt Thẩm Thanh Cẩn không đỏ lên, ánh mắt trong veo, hình như còn chưa uống đủ say.

Điều đó có nghĩa là, đã đến lúc phải làm gì đó.

"Bệ hạ!! Thưa bệ hạ!! Thảo dân xin được gặp Bệ hạ, thỉnh cầu Bệ hạ làm chủ cho một nhà thảo dân!! Thưa bệ hạ!!"

Cái gì mà kêu như chuông lớn, Thẩm Ngọc Diệu xem như đã được lĩnh hội.

Một tiếng kêu của Lão nhân khiến tất cả mọi người đều sửng sốt, Thẩm Sùng hiển nhiên là bị chuyện ngoài ý muốn hết lần này đến lần khác, chọc đến tâm phiền não căng.

Nếu không phải yến hội Trùng Dương ở Thiên Âm Quan, do Thái hậu một tay tổ chức, hiện tại Thẩm Sùng rất có tâm tình hỏi tội.

"Là kẻ nào ở bên ngoài ồn ào như vậy! Kéo xuống!" Thái tử lần này xem như hiểu được chút chuyện, trước tiên đứng ra duy trì trật tự, để cấm vệ kéo người đi.

"Tiền lương thực Tả Châu rơi vào miệng chuột, dân chúng chỉ đành ăn cháo đá! Phủ Quốc Tướng tựa lầu cao, phủ Thương Thư chất đầy tiền đâu! Bệ hạ, Đại Trang sắp tàn rồi!!"

Nghe xong đoạn này, ai ai cũng hít một hơi khí lạnh.

Sắc mặt Thái tử càng đen, giận dữ mắng: "Bịt miệng lão lại, kéo xuống!"

"Từ đã."

Cái gì gọi là đen như đáy nồi, nhìn mặt Thẩm Sùng là biết.

Giờ phút này Thẩm Sùng giống như sư tử bị chọc giận, mặt không chút thay đổi nhìn Thái tử, Thái tử ở trước mặt Hoàng đế đang giận dữ, khí thế hoàn toàn bay sạch, lạnh run người.

Mà Thẩm Ngọc Diệu thì trong nháy mắt lấy lại tinh thần.

Thẩm Mân Nguyệt phía sau nàng sắc mặt trắng bệch, Quốc tướng, Thượng thư, những người tham gia vào cuộc hỗn chiến này đều là những nhân vật không thể tin được.

Thẩm Sùng đè thấp giọng nói: "Dẫn người tới."

"Hoàng huynh, đây là yến tiệc Trùng Dương đấy."

Thẩm Ngọc Diệu nhìn về phía người mở miệng, ngồi ngay ngắn ở vị trí gần Hoàng đế nhất, có ba phần tương tự Thẩm Sùng.

"Tết đoàn viên, Mẫu hậu là người chủ trì, đừng để người khác phá hỏng hứng thú."

Lúc trước Thẩm Lam giống như phông nền, xảy ra chuyện gì cũng không nói lời nào, cũng không giày vò, hiện tại lại đột nhiên lên tiếng.

Hình như là hài tử rất thân thiết, nhưng quan hệ của y và Thái hậu cũng không tốt, y không phải con ruột của Thái hậu, hai người đương nhiên không có giao tình gì.

Nhưng tình cảm huynh đệ giữa Thẩm Lam và Thẩm Sùng vẫn rất tốt, lúc Thẩm Sùng giận dữ, ai cũng không dám mở miệng, chỉ có y dám đứng ra.

Bình thường mà nói, Thẩm Sùng có lẽ sẽ cho đệ đệ chút mặt mũi, tựa như có đôi khi ông sẽ nể mặt Hoàng hậu, những người này đối với ông mà nói, là người thân cận nhất của ông.

Nhưng đó là Thẩm Sùng dưới tình huống là một người bình thường.

Liên quan đến quốc gia đại sự, ông không chỉ là chính mình, mà còn là Hoàng đế, là biểu tượng cho ý chí của Đại Trang.

"Mẫu hậu, mời một vị lão nhân đến, sẽ phá hỏng hứng thú của người sao?"

Thẩm Sùng hỏi, Hoàng thái hậu có thể nói gì đây? Đương nhiên là khẽ lắc đầu, nói không rồi.

"Vậy dẫn hết tất cả lên đây, trẫm muốn nhìn xem, Đại Trang này, vì cớ gì lại tàn!"

Trầm Sùng nói một câu, làm lớp da đám cấm vệ vừa mới nghe theo mệnh lệnh của Thái tử, muốn đi ra ngoài bắt người căng chặt như muốn nứt ra.

Bọn họ vội vàng đi ra ngoài, thái độ cung kính mời người vào, sợ lão giả kia xảy ra chuyện, thậm chí còn đỡ đối phương tiến vào.

Lão giả kia nhìn qua rất già, răng đều rụng hết, nhưng giọng nói rõ ràng, thân thể cũng không tệ, đi có hơi chậm một chút, nhưng không có gì đáng ngại.

"Thảo dân, bái kiến Hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Lão giả kia nhìn thấy Thẩm Sùng, kích động quỳ xuống, ngón tay gầy gò giống như móng vuốt chim ưng bám trên mặt đất, dập đầu từng cái một.

Thật ra dưới tình huống bình thường, dân chúng nhìn thấy Hoàng đế không cần làm đại lễ này, bất quá dân chúng bình thường cả đời cũng không được gặp Hoàng đế đến một lần, tất cả ấn tượng của bọn họ đối với hoàng thất, đều đến từ hí kịch.

Hí kịch viết vô cùng khoa trương, dân chúng nhìn thấy Hoàng đế, ngũ thể đầu địa, cho nên bọn họ tự nhiên sẽ làm như thế.

Bình thường nhìn thấy thường dân có hành vi khoa trương như vậy, một ít quý nhân cao cao tại thượng trong lòng đều sẽ cười nhạo đối phương, không thông lễ nghĩa.

Nhưng hôm nay, không có quý nhân nào cười nổi.

Tất cả bọn họ đều một mặt nghiêm túc, lặng lẽ nhìn lão giả đó, dường như đang nhìn vào một tương lai đầy rẫy không chắc chắn.

Trong mắt bọn họ, lão giả không phải là một thường dân, mà là một tấm bùa đòi mạng.

"Miễn lễ, đứng lên đi, ban ngồi." Thẩm Sùng thấy là một lão nhân ánh mắt trong sáng, cử chỉ hành vi coi như khéo léo, liền ban cho đối phương một chỗ ngồi.

Hành động này khiến không ít tên gia hỏa có quỷ trong lòng nắm chặt nắm đấm.

Ban ngồi, chứng tỏ muốn nói chuyện khá lâu đấy.

"Lão nhân gia, ngươi là ai?"

Thẩm Sùng khi đối mặt với dân chúng thái độ vẫn rất ôn hòa, chờ lão nhân ngồi xuống, ông mở miệng hỏi.

Ai ngờ một câu nói, liền khiến lão nhân rơi lệ.