Làm Vợ Tổng Giám Đốc

Chương 45



Bố mẹ tôi quan tâm lo lắng cho Phạm Hoàng Bách đơn giản vì họ coi anh là con rể, dù ít dù nhiều anh cũng đang cư xử như một người con rể đúng mực, thâm tâm họ không khỏi hi vọng, tôi làm sao có thể không hiểu chứ. Ngay từ lần đầu tiên Bách đến đây tôi đã có chút ngạc nhiên trước cách anh đối xử với bố mẹ tôi, thực ra anh không cần như vậy nhưng anh đã lựa chọn như vậy, có thể vì cảm giác áy náy ép buộc tôi trở thành vợ anh khiến anh áy náy cả với bố mẹ tôi, nên trong lúc còn là vợ chồng anh muốn đối xử đúng phận. Lúc này ngồi uống tách trà đông trùng hạ thảo nghe bố mẹ tôi quảng cáo là như thần dược trị mất ngủ trong phòng khách, Bách chau mày nói:

– Hoàng rửa bát xong con muốn hỏi chuyện em một chút!

Mẹ tôi nghe vậy gọi với vào bên trong, thực ra cũng chỉ cách có một bức tường:

– Hoàng ơi! Xong việc ra phòng khách con nhé!

– Vâng, con xong rồi đây ạ!

Hoàng lau tay bước vào phòng khách, ngồi cạnh mẹ. Đối diện ba người trong nhà là tôi ngồi bên Bách. Anh quan tâm hỏi:

– Phía công an nói nhóm cướp ba lô của em không phải là bọn cướp họ đang tìm à?

– Vâng… họ nói là bọn nó hoàn toàn lạ chưa từng xuất hiện trên địa bàn mình, thế nên càng khó tìm hơn anh ạ, biển số xe chúng nó dùng cũng là biển giả. Coi như em mất luôn rồi anh ạ.

Hoàng buồn buồn trả lời. Bách gật đầu, anh không tiếp tục hỏi chuyện này, chỉ nói:

– Chuyện laptop mất không cần nghĩ nữa, sáng mai sẽ có người đưa em đến Kim Thành chọn một chiếc.

Hoàng tròn mắt, giây phút bất ngờ khiến nó há mồm. Bố mẹ tôi vừa ái ngại lại vừa cảm kích quay sang nhìn nhau rồi nhìn Bách, đáy mắt họ có chút xúc động nhất thời không nói được gì. Một chiếc laptop mới bằng cả tháng lương của họ, họ còn đang tính cách tích góp mua lại cho con trai. Tôi còn bất ngờ hơn cả ba người trước mặt, không muốn có cảm giác nợ nần Bách liền quay sang anh nói:

– Thôi… anh cứ kệ nó, nó lớn rồi nó phải có trách nhiệm anh ạ, không phải cứ làm mất là được cho ngay cái mới hư đi.

Nói xong tôi nhìn Hoàng gắt nhẹ:

– Còn mấy tháng hè mày tìm việc gì mà làm thêm đi, 18 tuổi rồi đấy!

Hoàng nhún vai trả lời:

– Em biết rồi, hôm trước em với thằng Trung rủ nhau đi tìm việc rồi mà!

Nghe vậy Bách nghiêm nét mặt nhàn nhạt nói:

– Giờ chưa có kiến thức thì làm được gì, làm mấy việc chân tay chỉ phí thời gian, tốt hơn thì em nên học đi! Học ngoại ngữ hay tin học, kỹ năng mềm sẽ tốt hơn!

Bách nói vậy hoàn toàn đúng, có điều chỉ đúng với những gia đình có điều kiện, còn với gia đình tôi thì tiền đâu mà học mấy thứ đó, thời gian còn phải dành để kiếm tiền mà đóng học phí trên trường cùng những gì thiết yếu đã mệt mỏi rồi. Tôi không muốn nói rõ với Bách, nói ra chỉ khiến tôi ngại ngùng thêm vì khoảng cách chênh lệch rõ ràng với anh, hơn nữa chưa chắc anh hiểu, cuối cùng lại im lặng. Mà… cách Bách quan tâm cứ như… anh là anh rể lo toan cho đứa em vợ vậy.

– Chị Kiều Anh…

Hoàng không biết trả lời thế nào nó hướng đôi mắt nhìn tôi như cầu cứu. Giờ cả nhà nghe Bách không cho nó đi làm thì tiền đâu nó mua laptop. Tôi cau mày hỏi nó:

– Mày với thằng Trung xin được việc gì rồi?

– Em định xin làm gia sư nhưng thằng Trung nó không thích, nó bảo em với nó vào làm phục vụ ở nhà hàng tiệc cưới chị ạ.

Tôi quay sang Bách thuyết phục:

– Bọn nó còn trẻ cứ cho chúng nó ra đời cho trưởng thành anh ạ, kệ bọn nó. Kiếm đủ cái laptop xong thì nghỉ đấy Hoàng nhé!

– Vâng, em biết mà.

Bách không nói nữa, anh nhấp thêm một ngụm trà ấm rồi xin phép ra về. Tôi cầm theo hộp trà mẹ dúi cho, lòng rối như tơ vò. Ban nãy Bách có ý muốn giúp đỡ cho gia đình tôi mà tôi lại thẳng thừng từ chối, không biết anh nghĩ sao, trong lòng tôi lúc này lại hơi khó chịu. Với anh thì cái laptop chẳng là gì, nhưng tôi với anh… lại chẳng là gì, nhận thêm cái gì là nợ nần cái ấy, đâu có vui vẻ gì. Dường như Bách cũng đang không vui thì phải, nhìn vẻ lãnh đạm xen lẫn sự căng thẳng tỏa ra, tôi chẳng biết nói sao lại thở dài một hơi.

Dừng xe trong sân nhà, Bách đẩy cửa xe bước đi trước. Bước theo Bách trở về căn phòng nhỏ của hai người, cánh cửa sập lại, tự nhiên lại thấy căng thẳng khiến tim tôi bất giác đập nhanh một nhịp. Suốt cả tuần lúc nào cũng là tôi giả vờ ngủ sớm, đến lúc Bách về giường anh trằn trọc hay không tôi cũng không rõ, anh cứ nằm im như tượng, thì ra… anh lại không ngủ được sao?

Bách cởi chiếc áo vest treo lên giá, mở tủ lấy quần áo vào phòng tắm. Tôi phải công nhận anh thuộc tuýp người gọn gàng, tôi chưa từng phải dọn đồ cho anh như nhiều người vợ hay ca thán. Cả cơ thể anh nữa… dù sống chung gần cả tháng trời nhưng… ngoại trừ lần duy nhất anh “ép buộc” tôi thì tôi cũng chưa từng thấy dù chỉ là bờ ngực trần. Trời đất, tôi nghĩ cái gì thế không biết, hai tai chợt nóng ran lên. Anh không như vậy thì chỉ khi… anh và tôi thực sự là vợ chồng thôi, mà giữa tôi và anh… hai người dưng cùng chia sẻ một căn phòng, một chiếc giường, trong lòng có khi anh còn khinh ghét tôi nữa không chừng.