Làm Vợ Tổng Giám Đốc

Chương 46



– Cô đi tắm đi!

Bách vắt khăn bông mềm lên cổ, mái tóc ngắn ướt nước loang loáng trong ánh đèn neon, khuôn mặt đẹp trai lấm tấm nước. Tôi vô thức nhìn anh, bốn mắt chạm nhau lập tức giật mình vùng dậy khỏi sofa mở tủ. Từ hôm đầu tiên đến đây tôi đã xin một góc tủ của Bách để đồ cho gọn. Chợt thấy trong tủ treo một chiếc váy hồng rất đẹp còn nguyên mác, tôi ngạc nhiên, trái tim vô thức nhói đau. Chiếc váy này… là món quà anh chuẩn bị cho cô ta có phải không? Tôi có nên hỏi không hay mặc kệ coi như không biết?

– Cô mặc nó thử xem!

Bách nhìn tôi đứng sững trước chiếc tủ lớn, buông một câu. Anh nói vậy… là ý gì? Muốn tôi mặc thử… xem lên form có đẹp không còn quyết định tặng cho cô ta sao?

– Thôi… người tôi xấu thế này, mặc vào anh lại chê cái váy, cứ để cô ấy mặc cho anh ngắm thì hơn!

Tôi nuốt nghẹn, sống mũi cay cay đáp lời, cụp mắt xuống lấy bộ đồ thun mặc nhà lên tay.

– Tôi mua cho cô.

Tôi sững sờ, cả người như bất động. Bộ đồ mặc nhà trên tay suýt thì rơi ra.

– Mấy bộ đồ cô mặc quê kệch, xấu mặt tôi. Hôm trước nhìn mãi trong tủ mới thấy có cái tạm được.

Bách nhàn nhạt giải thích, hiểu ra tôi à lên một tiếng, gượng cười hạ chiếc váy khỏi mắc. Mẹ ơi anh còn chưa bỏ giá của nó đi, bằng cả tháng lương của tôi đấy!

Tôi ướm chiếc váy hồng dịu dàng tinh tế lên người, đứng trước gương thấy làn da của mình như mềm mịn hồng hào hơn hẳn. Người đẹp vì lụa có khác…

– Tôi tắm xong mới mặc thử, người hôi thế này hôi cả váy ý… cảm ơn anh nhé!

Tôi vui vẻ quay người lại, cảm thấy Bách có chút hài lòng, ậm ừ không thành tiếng. Đem váy vào phòng tắm, tắm xong mặc lên người tôi gật gù cảm nhận, anh mua khéo thật, vừa như in, tâm trạng tôi không khỏi phấn khởi. Chê tôi mặc quê thì Bách cứ mua đồ cho tôi là được, không có tiền làm sao mà đẹp vừa lòng anh chứ?

Đẹp thế này không khoe là không trân trọng người mua, tôi mặc nguyên bộ bước ra. Bách đã không còn trong phòng từ lúc nào, có lẽ anh sang thư phòng làm việc. Con người Bách… nếu không đam mê công việc thì đã không phải là anh. Chẳng thế mà ba anh lo lắng đồng ý liền khi anh nói cưới tôi, vậy còn… mối quan hệ với cô gái kia ông không thèm nghĩ đến sao? Có phải vì ông cũng sống như vậy nên mới có anh, thế nên với ông gái gú không tính là yêu đương kết hôn nghiêm túc? Người ta nói người cha thế nào thì người con cũng sẽ học theo, tôi không thể đòi hỏi hơn ở anh được, mà… tôi có thể đòi hỏi cái gì chứ?

Nhớ đến hộp trà đông trùng hạ thảo mẹ cho để trên bàn, tôi thay chiếc váy hồng mặc lại bộ đồ thun lửng, xuống bếp pha một ấm trà bưng trên tay bước đến thư phòng của Bách, căn phòng cuối hành lang tầng ba gần phòng anh.

– Vào đi!

Tôi mở cánh cửa gỗ bước vào. Thư phòng tầng ba này là phòng làm việc riêng của Bách. Lần đầu tiên bước vào đây, mở to đôi mắt tò mò tôi nhìn quanh phòng. Toàn sách tiếng Anh trên giá làm tôi hoa cả mắt. Bách đang chăm chú vào laptop ở giữa phòng, nheo nheo mắt trước vẻ ngơ ngác của tôi.

– Cô nhìn gì thế? Mang gì vào đây kia?

– À… hihi, tôi pha ấm trà đông trùng cho anh dễ ngủ. Anh uống đi này!

– Cô để ra bàn kia đi. Rót cho tôi một cốc luôn.

– Vâng… chờ trà ngấm chút tôi sẽ rót ra cốc. À, chiếc váy kia rất vừa, dịp nào đi cùng anh tôi sẽ mặc.

Tôi hơi đỏ mặt khen ngợi, ngồi xuống sofa chờ đợi nước trà ngấm vị. Bách ừm một tiếng. Chợt điện thoại của anh reo vang, chẳng ngại ngần anh gạt nút nghe, vẻ mặt cùng âm giọng dịu dàng:

– Ừ, cô ấy nói mặc vừa, em yên tâm. Ngoan, ngủ sớm đi đấy nhé!

Cảm giác có gì đó rơi loảng xoảng, sống mũi cay xè tôi cúi mặt xuống, môi cắn chặt đến mức gần như bật máu, những ngón tay vô thức cuộn lại, toàn thân run rẩy. Rót nhanh cốc trà vừa ngấm cho Bách tôi bước vội khỏi phòng. Tôi đã nghĩ Bách chọn mua váy cho tôi cơ đấy, tôi đã thầm khen anh tinh ý biết số đo của tôi, thầm cảm thán gu thẩm mỹ của anh, lòng vui đến rộn ràng mặc nó lên người. Hóa ra… tôi đã lầm, anh mua cho tôi nhưng người chọn là cô ta. Cô ta đúng là người phụ nữ biết quan tâm đến anh, sợ anh mất mặt nên chọn cho vợ hờ của anh chiếc váy đẹp long lanh. Chắc chắn khi anh nhìn đến nó sẽ lại nghĩ đến cô ta thôi. Tôi mở tủ, muốn xé nát chiếc váy thành trăm mảnh, chưa lúc nào tôi ghét thứ gì đến thế, cứ nhìn chăm chăm vào nó, cuối cùng bất lực đóng sập lại, hai chân vô lực quỵ xuống. Tôi muốn gì đây, tôi vẫn biết là thế kia mà, tại sao cứ tự mình huyễn hoặc để rồi đau đớn thế này? Đừng ngu ngốc như vậy, màn kịch này sẽ phải chấm dứt, hãy đóng trọn vai vì không thể khác, đừng nghĩ bất kỳ điều gì để rồi phải tội nghiệp cho chính bản thân mình!