Làm Vợ Tổng Giám Đốc

Chương 49



Tôi run run bám cố gắng đứng được trên lưng Bách, anh bắt đầu nâng dần độ cao, trước những khuôn mặt trông đợi tôi buộc lòng phải giữ thăng bằng, có điều… hai chân tôi cứ run lên, làm sao tôi đứng thăng bằng ở trên vai Bách chứ, tôi có phải diễn viên xiếc đâu?

– Ngồi lên cổ tôi mà ném bóng!

Bách nói bên dưới, tôi đỏ cả mặt chẳng biết quyết định thế nào. Nhìn sang ba đội còn lại có vẻ người ở trên cũng không thể đứng trên vai người đỡ được, họ chuyển ngồi kẹp cổ người kia. Huhu… sao tôi lại phải trong hoàn cảnh này chứ?

– Ngại cái gì, hai người là không ngại nhất ở đây đấy, tự nhiên đi em!

– Hay chị xuống đi để tôi lên! Mất thời gian quá!

Thủy Tiên ở dưới bực bội nói to. Tôi bặm môi, hít một hơi chuyển tư thế, cùng sự trợ giúp của Bách mà thành ngồi trên cổ anh, bắt đầu tập trung ném bóng. Một quả… hai quả… tốt rồi, độ cao có vẻ phù hợp! Tôi không cần quay người thì từ dưới đã có người đưa bóng vào tay tôi. Người làm bệ đỡ có vẻ vững chắc, Bách khiến tôi yên tâm ngồi trên vai anh ném bóng.

Tự nhiên… cột treo giỏ của chúng tôi nghiêng ngả theo cơn gió mạnh, tiếp theo đó… rổ bóng theo cơn gió bay vèo xuống đất, những quả bóng nhựa màu hồng lăn lông lốc khắp mọi nơi. Huhuhu… tôi hốt hoảng nhìn theo những quả bóng tung tóe dướt đất, hai chân không yên cứ ngọ ngoạy, cả người vặn vẹo, mặt mũi nhăn nhó muốn khóc. Bao nhiêu công sức của tôi, của Bách, của cả đội giờ tan tành hết rồi!

– Nhặt lại hết đi, nhanh lên!

Tiếng Quân quát to, cả đội ùa ra nhặt mỗi người một quả, một hồi gom lại, chiếc rổ cũng được cả đội treo lại lên cột. Phải bắt đầu lại thôi, tại đen thì biết làm sao? Luật chơi chẳng quy định gì hết, xui thì phải chịu. Cái cột đó cũng có mấy người của đội đứng đó giữ chứ không phải tự nhiên mà nó đứng thẳng, thế nên lỗi là ở chính mỗi đội chơi.

– Chơi thôi mà, việc gì phải run khiếp thế, thua cũng được!

Bách nhàn nhạt nói một câu, âm thanh cùng cơ thể vững chãi làm điểm tựa như an ủi tôi đừng run rẩy trong lúc này. Tư thế không thể nào gần gũi hơn vẫn còn làm tôi nóng hết cả mặt, khi mọi người nhặt xong bóng trong vài chục giây đưa đến tay tôi cố gắng tập trung cho lần thứ hai ném bóng. Còn nước thì còn tát… với cả… thua cũng được!

– Năm, bốn, ba, hai, một! Hết giờ!

Tiếng anh quản trò hô vang, các đội lục tục hạ rổ bóng của mình xuống, còn tôi cũng… lục tục tìm cách xuống khỏi lưng Bách. Bách ngồi thụp xuống, tôi gỡ chân mình khỏi cổ anh, cảm giác xấu hổ đến nỗi cúi gằm không dám nhìn mặt anh khi anh đứng dậy.

– Xem được bao nhiêu bóng, thấy cũng nhiều đấy!

Bách nhẹ giọng bước về phía trước một bước, tôi đứng sau lưng anh, nhìn anh quản trò cùng đội trưởng Quân đếm bóng. Mười ba trái tất cả, tiếng vỗ tay vang lên, bằng với đội 1, cùng xếp thứ nhất. Tôi ngỡ ngàng, không ngờ mình có thể ném trúng rổ nhiều như vậy.

Quân hài lòng cười hà hà:

– May Kiều Anh ném chuẩn, nếu không bị rơi rổ thì đội mình có mà gấp đôi các đội khác.

Tôi ấp úng… tôi có thể ném tốt như vậy là vì… có người hỗ trợ vững chắc bên dưới, còn các đội kia… hình như không sắp xếp được đội hình phù hợp thì phải. Nữ trong đội hình nhiều mà nam thì ít, yêu cầu người chơi phải là nhân viên trong công ty, thành ra nữ ngại ngồi lên cổ nam, hai nam cõng nhau lại khiến người cõng chịu trọng lượng nặng quá thì phải, cứ lảo đà lảo đảo. Chỉ có tôi và Bách… được tiếng vợ chồng lại thành chẳng ngại gì cả.

– Tốt rồi, chúng ta sang trò thứ hai đi. Lần này thi nhảy bao, bốn người một lượt, chỉ cần tám người chơi thôi nên tôi chỉ định!

Quân biết ý để “vợ chồng” tôi nghỉ ngơi sau màn thi đầu tiên, anh ta cười cười nói với Bách:

– Tổng giám đốc, anh với vợ cứ ngồi nghỉ đi, màn ba hai người lại chơi nhá!

– OK.

Bách bước về hàng rào ngồi phịch xuống đám cỏ quan sát mọi người, bước theo anh lúc này tôi mới dám nhìn khuôn mặt lấm tấm mồ hôi đỏ hồng trong nắng hè của anh. Ngường ngượng ngồi xuống cạnh Bách, tôi lấy tờ giấy ăn trong ba lô đưa cho anh:

– Anh… lau mồ hôi đi, mướt mải rồi… mà tôi có nặng lắm không?

Bách quay sang nhìn tôi, hai mắt nheo nheo có chút chăm chú, tia giễu cợt ánh lên làm hai má tôi chợt nóng ran. Lúng búng không nói được câu gì, tay tôi vô thức rụt lại.

– Ban nãy… có mùi mắm tôm!

Á…! Muốn đập cho Bách một cái! Cả người tôi nóng muốn bốc khói, đập tờ giấy ăn vào vai Bách tôi quay mặt đi che giấu màu đỏ ửng. Con người này… biến thái, vô duyên! Mà… làm gì có chuyện đó chứ? Có tiếng cười khẽ bên tai, Bách lấy tờ giấy ăn tôi đưa lau mũi lau trán.

Cách tôi và Bách vài mét, Thủy Tiên không chịu nghe phân công, cô ta nói to:

– Tôi không tham gia đâu, lúc muốn tham gia thì không cho, trò này tôi nghỉ!

Thái độ của cô ta khiến không ít người bực mình. Quân muốn chơi nhảy bao cùng Thủy Tiên mà cô ta không chịu, anh ta đành nói:

– Thế em ra kia nghỉ đi, nhất định trò thứ ba em phải chơi đấy!

– Được rồi, giờ mọi người cứ chơi đi!