Lần Gặp Thứ Ba

Chương 2



Trời hôm nay chợt đổ tuyết lớn. Mọi người ai nấy cũng đều chui rúc trong nhà, hưởng thụ cơn ấm áp từ lò sưởi, không ai rảnh đến độ đi dạo giữa thời tiết khắc nghiệt bên ngoài, ngoại trừ Louis.

Hắn đến từ một đất nước có mùa đông vô cùng lạnh lẽo, chỉ nhiêu đây vẫn chưa nhằm nhò gì với cái lạnh giá khắc nghiệt ở quê nhà.

Louis vừa mới tự tay đem món quà đến cho kẻ đã sai người bám đuôi hắn vào ngày hôm nọ. Nhìn bộ dạng kinh hoàng của tên đó đến độ nhũn cả hai chân khi nhìn thấy món quà ở bên trong, Louis rất hài lòng. Dẫu gì bên trong cũng là cái đầu của tên thân cận hắn nhất, sao có thể không bày ra vẻ mặt hốt hoảng đó cho được. Có món quà to lớn này hắn mang đến, chắc hẳn cũng sẽ biết an phận một chút.

Lúc đến đây là đàn em lái xe chở đến nhưng lúc về Louis lại muốn đi dạo một chút. Thời điểm này trên đường phố thưa thớt người qua lại, rất thích hợp để đi dạo nên hắn đã bảo họ rời đi, một mình dạo bước trong cảnh tuyết trắng xóa.

Lúc đi gần tới một trạm xe buýt, từ phía xa, Louis đã thấy một bóng hình quen thuộc.

Ồ, không phải là con mèo nhỏ ở cái đêm hôm nọ sao?

Cậu nhóc được gọi là mèo nhỏ đang ngồi co ro trên ghế ở trạm xe buýt, tay không ngừng xoa xoa để tạo một chút hơi ấm, đôi chân trần không biết đã đi trên nền đất lạnh lẽo bao lâu mà trở nên tím tái, cả người không ngừng run rẩy, phả ra từng hơi thở lạnh lẽo, bên cạnh cậu để một giỏ đầy hoa còn đọng lại một chút tuyết ở trên.

Chậc, thật đáng thương.

Louis ngậm điếu thuốc trong miệng, sải bước tới chỗ cậu nhóc. Cậu nhóc nghe thấy tiếng bước chân đến gần, dùng đôi mắt có chút mơ hồ nhìn về hướng đó, giọng điệu run rẩy do bị lạnh nói "Q... úy khách... có muốn mua h... oa không ạ?"

Nhưng khi cậu nhóc vừa thấy khuôn mặt người nọ, ký ức về đêm đó tại con hẻm tối lại ùa về, nét sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt cậu, cậu nhóc muốn đứng lên chạy trốn khỏi người này nhưng cả người cậu đã tê cóng trước cái lạnh, cơ thể không thể di chuyển theo ý muốn cậu nữa. Nhìn thấy người nọ càng tới gần mình, cậu nhỏ giọng xin tha "T... ôi, h... ôm đó tôi chỉ đ... i ngang qua... Mong anh đừng... giết tôi..."

Louis nghe thấy lời xin tha của cậu, chợt bật cười một tiếng thật lớn khiến cậu nhóc giật mình.

"Trông tôi đáng sợ vậy à? Nhóc à, nếu muốn giết nhóc thì đêm đó nhóc nghĩ nhóc có thể chạy thoát khỏi tôi được sao?" Thật là một cậu nhóc ngây thơ.

Cậu nhóc nghe thấy từ "giết", cả người lại run rẩy lần nữa, cậu dùng đầu óc không còn mấy tỉnh táo của mình suy nghĩ những lời hắn vừa nói và cũng thấy khá có lý, cậu nhóc thở phào, từ bỏ ý định muốn chạy trốn.

"V... ậy anh có muốn m... ua một bông không?" Cậu nhóc thấy hắn thực sự không có ý định giết mình nên mới thử mở miệng hỏi. Từ sáng đến giờ, cậu nhóc đi khắp nơi nhưng cũng chẳng bán được bông nào, bây giờ vác cả giỏ hoa về với không chút đồng nào, chắc chắn sẽ bị cha đánh gãy chân. Chân cậu mới vừa lành, bây giờ mà chịu thêm một đòn nào nữa, cậu e rằng nó sẽ bị tàn tật giống như những người anh chị em xấu số của cậu...

"Bao nhiêu?" Hắn không nhìn những bông hoa trong giỏ, chỉ chăm chú nhìn vào cậu nhóc.

"10.000 một... bông ạ." Cậu nhóc run rẩy đáp.

"Được. Trong giỏ có bao nhiêu tôi lấy hết." Hắn nói rồi rút ví tiền ra, cầm lấy tờ hai tờ 200.000 và một tờ 100.000 để đưa cho cậu.

Cậu nhóc trợn tròn đôi mắt lộ vẻ ngạc nhiên, cậu không ngờ người đàn ông này sẽ mua hết cả giỏ, cậu không giấu được sự phấn khích của mình, cố gắng nở nụ cười, run rẩy nói lời cảm ơn.

Hay quá... vậy là có thể về nhà được rồi...

Cậu bé nâng giỏ hoa lên đưa cho Louis, sau đó nhẹ nhàng rút một tờ 200.000 từ tay hắn.

"Dạ... nhiêu đây l... à đủ rồi ạ." Hôm nay cậu nhóc đã bán hết rồi, chỉ cần mang số tiền này về thì đêm nay sẽ không bị đánh nữa...

Louis trầm ngâm không nói gì, hắn nắm lấy bàn tay đang rút lại của cậu nhóc, nhét số tiền còn lại vào tay cậu.

Cậu nhóc dùng ánh mắt khó hiểu nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt như muốn hỏi tại sao lại đưa thêm tiền cho cậu.

Louis rít một hơi, nhả ra từng làn khói trắng, sau đó mới mấp máy môi nói "Số tiền còn dư lại... giữ bên mình cho tốt, đừng để bị phát hiện." rồi xách giỏ hoa trên vai, sải bước rời đi trong sự ngây ngốc của cậu.

Cậu nhóc đương nhiên hiểu những gì hắn nói chỉ là... cậu không ngờ mình sẽ gặp được một người tốt bụng đến như vậy. Cậu nắm chặt số tiền trong tay, dường như có thể cảm nhận được hơi ấm từ tay của người nọ, cậu nhóc làm theo lời Louis, nhét số tiền dư hắn đưa vào chỗ khó tìm thấy rồi chầm chậm rời đi, quay về nơi được gọi là nhà.

Vừa đi cậu vừa thầm nhủ, nếu như có gặp lại cậu sẽ trả ơn người nọ thật tốt.

Louis vừa về tới nhà, hắn liền giao giỏ hoa cho tên đàn em của mình, bảo hắn cắm vào bình hoa trong nhà.

Gã đàn em nhìn những bông hoa có phần hơi héo úa, màu sắc cũng không còn tươi tắn nữa, do dự hỏi lại "Đại ca, anh thực sự muốn cắm hoa vào bình à, trông nó héo úa thế này thà vứt đi còn hơn."

"Bớt lắm miệng lại, tao bảo gì thì cứ làm theo đi."

"Dạ!" Gã đàn em giật bắn người, lập tức rời đi tìm bình hoa.