Lang Gia

Chương 1



Núi Vạn Cốt, dưới sườn núi gió mát, vô số nhân sĩ võ lâm xếp thành hàng dài ở đây.

Nơi này ở dưới bóng núi cao, ánh mặt trời không quá chói, có thị vệ mặc hắc y tay cầm loan đao, đội nón lá rộng vành màu đỏ canh giữ ở hai bên, xương trắng chồng chất đan thành hàng rào, ngọn lửa tí tách vang dội trong chậu đồng trên cao. Một cái nồi sắt to đùng đặt ở chính giữa, loáng thoáng có thể thấy nước thịt và màu tương sôi trào bên trong.

Đây chính là nơi Ma giáo lớn nhất Trung Nguyên nạp hiền chiêu tân.

Tận cùng bên trong đặt một cái bàn dài hoa lệ, một người ngồi sau bàn, mặc một cái ao tay rộng màu đỏ, chính là Tả hộ pháp Ma giáo Hoa Tiêu; đứng bên cạnh là người mặc y phục màu đen cùng kiểu, chính là Hữu hộ pháp Trần Bì.

Tả hộ pháp trầm mặt, một bộ dáng chớ có lại gần, cầm một cọng lông ghi chép lại tài liệu về mọi người, mỗi một người xếp hàng, Hữu hộ pháp cũng sẽ hỏi: “Tại sao ngươi muốn gia nhập Ma giáo?”

“Ta có huyết hải thâm thù với lũ gọi là danh môn chính phái kia.”

“Cuộc sống không tiếp tục được nữa, nghĩ đến tìm một sinh kế làm giàu.”

“Ta ngưỡng mộ giáo chủ đã lâu, làm trâu làm ngựa cho giáo chủ cũng cam nguyện.”

“Thịt kho ở đây ăn ngon lắm.”

“Ừ,” Tả hộ pháp múa bút viết xuống hai chữ thịt kho, đột nhiên ngừng một lát, “Hở?”

Ở Ma giáo nhiều năm như vậy, lấy thịt kho ăn ngon làm lí do, Tả hộ pháp đầu tiên nghe nói, không nhịn được ngẩng đầu nhìn lại.

Đứng ở trước mặt là một thanh niên rất cao lớn, người mặc một bộ quần áo ngắn màu xám nhạt, hân hình thon dài, chuyện quan trọng nhất là, gương mặt đó hết sức anh tuấn, thậm chí còn không thua kém đại giáo chủ phong hoa tuyệt đại của bọn họ.

Hữu hộ pháp thấy rõ người tới, không kiềm được nhếch mép một cái: “Là tiểu tử ngươi à.” Mới vừa hắn đã chú ý tới người này.

Ma giáo vì tạo thế, vẫn tuyên bố với bên ngoài, giữa giáo bọn họ bày một nồi thịt kho, nấu canh thịt người, muốn nhập giáo, phải có can đảm ăn trước một miếng thịt kho xương cốt. Vừa rồi lúc ăn thịt, gần như tất cả mọi người đều nhắm hai mắt cắn răng miễn cưỡng ăn mấy miếng, có chút nửa đường ói hoặc là bị hù chạy. Chỉ có tiểu tử này, một mình múc bát lớn, ôm lấy ngồi xổm một bên gặm hết sạch. Sau khi ăn xong, nói gì cũng muốn gia nhập Ma giáo.

Tả hộ pháp nghe Hữu hộ pháp không ngừng lảm nhảm miêu tả tình hình mới vừa ăn thịt, cúi đầu nhìn một chút ghi chép: “Tên họ Lang Gia, không môn phái, hưởng ứng lệnh triệu tập đến trông coi Khô Cốt Môn”. Nói cách khác, tiểu tử anh tuấn như vậy, tới ứng làm đứa giữ cửa…. Thật là có chút nhân tài không được trọng dụng.

“Hoa Tiêu, ngươi cũng cảm thấy lãng phí đi,” Hữu hộ pháp móc ngọc tiêu bên hông, đâm đâm cánh tay bền chắc của Lang Gia, sờ cằm một cái, “Ngươi có khinh công không?” Giáo chủ bây giờ còn thiếu người khênh kiệu, tiểu tử đẹp mắt như vậy, đưa đi khênh kiệu sẽ có nhiều mặt mũi.

Lang Gia gật đầu một cái: “Biết một chút.” Nói như vậy xong, mũi chân điểm nhẹ một cái, lập tức nhảy lên thạch đài rất cao bên cạnh, sau đó cũng không nghỉ, tiếp tục hướng lên, điểm lên từng mỏm đá nhô ra trên núi cao chót vót, leo đến chỗ cao mười trượng bỗng nhiên nhảy xuống, mượn lực trên không trung, vững vàng rơi xuống đất.

Người xung quanh nhìn trợn mắt há mồm, ngọc tiêu trong tay Hữu hộ pháp cũng suýt nữa rớt.

Tả hộ pháp mặt không chút thay đổi nói: “Là hắn.”

Tìm người nâng kiệu cho Giáo chủ, bởi vì đại hội võ lâm sắp tới, Giáo chủ muốn tham gia, chứng tỏ hùng phong của Ma giáo, mặc dù đại hội võ lâm căn bản không mời bọn họ.

Cái gọi là đại hội võ lâm, dĩ nhiên là đại hội của chính đạo. Tất cả chính đạo võ lâm tề tụ một đường, bình thường đều để chọn lựa người đảm nhiệm chức minh chủ võ lâm mới, thuận đường thương lượng một chút làm sao để tiêu diệt Ma giáo. Cho dù chính đạo võ lâm đều địch với Giáo chủ Ma giáo, tất nhiên không thể kém cỏi.

Đầu tiên, cần một phương thức ra sân ngang ngược, khiến mọi người chấn kinh; sau đó khuất nhục quần hùng, đánh cái đứa gọi là minh chủ võ lâm vãi răng đầy đất; cuối cùng, khẽ mỉm cười, tiêu sái rời sân, để lại cho chúng nhân sĩ võ lâm một bóng lưng lơ lửng.

Tả hộ pháp vừa đưa Lang Gia đi, vừa giải thích cho hắn rất nhiều quy củ.

“Giáo chủ không thích kẻ nói nhiều, biết Hữu hộ pháp tại sao tiêu không rời người không?” Tả hộ pháp chân thành nói, “Cũng bởi vì hắn quá dài dòng, Giáo chủ mới ra lệnh hắn đi học thổi tiêu, bịp miệng hắn thật tốt.”

Lang Gia lẳng lặng nghe, vừa đi vừa quan sát đường xung quanh.

Nơi này là tiểu sơn trang trong núi, hoàn toàn không có vẻ lạnh lẽo kinh khủng của Ma giáo, chim hót hương hoa rất đẹp. Giữa sân là một cái hồ nhỏ, hồ chính giữa có một đỉnh nhỏ, bốn phía có cầu chín khúc kiểu dáng khác nhau. Quanh đình nhỏ treo đầy mạn sa màu tuyết, thi nhau bay lên trong gió nhẹ lất phất, tựa như tiên cảnh.

Giáo chủ Ma giáo Phượng Chiêu, đang đánh cờ với cao nhân ẩn thế trong đình nhỏ. Trên bàn bày một bàn cờ trắng đen ngọc thạch, lúc cùng nhau đặt xuống, tạo ra ý không bàn mà hợp vô cùng huyền diệu.

Cao nhân kia vốn là một tiền bối đức cao vọng trọng trong chính đạo, danh hiệu Bồ Đào Tử, lúc trước rửa tay gác kiếm, thoái ẩn giang hồ, không hỏi tới thế sự, cho nên cũng có thể có chút lui tới cùng Ma giáo.

Bồ Đào Tử râu tóc bạc phơ, mặc một bộ đạo bào màu xanh, hai mắt hơi khép, mặt mũi hiền hòa, nhìn một cái chính là cao nhân đắc đạo, chẳng qua tốc độ lão hóa càng ngày càng chậm.

Nhìn lại Giáo chủ Ma giáo, cả người áo rộng tuyết sắc, bên ngoài khoác một cái áo lụa vân bạc, mái tóc dài như mực buộc lên, dưới mạn che, không thấy rõ mặt mũi, chỉ loáng thoáng thấy một đôi mắt đẹp như tranh vẽ. Hai ngón tay thon dài kẹp cờ đen, tốc độ không giảm chút nào. Một tay đỡ trán, mỗi lần hạ cờ, đều rũ mắt chốc lát, không nhanh không chậm chờ đối phương.

“Giáo chủ võ công cái thế, đã là đệ nhất thiên hạ, tội gì lại phải đi cướp Lang Gia kiếm kia?” Thế cờ của Bồ Đào Tử bị cản, nhất thời nửa khắc không nghĩ ra đối sách, liền chậm rãi mở miệng nói.

Môi mỏng nhạt màu hơi nhếch, Phượng Chiêu nhưng cười không nói.

Lang Gia kiếm, là thần kiếm đột nhiên xuất hiện trên giang hồ mấy năm gần đây, nghe nói có thanh kiếm này, có thể độc bộ võ lâm. “Lang Gia vừa ra, huyết quang vô số”! Lần đại hội võ lâm này, trừ việc muốn chọn ra minh chủ võ lâm, cũng phải cần giải quyết chuyện Lang Gia kiếm thuộc về ai, ai làm minh chủ võ lâm, sẽ có Lang Gia kiếm.

“Lang Gia kiếm kia từ xưa không ai có thể rút ra, cho dù lấy được rồi cũng vô ích.” Bồ Đào Tử thở dài nói.

“Kiếm này vô dụng với bổn tọa, hữu dụng với võ lâm minh.” Thanh âm mát lạnh dễ nghe, như băng tuyền núi cao, hết sức êm tai, nói ra nhưng lại gãi đúng chỗ ngứa, để cho người đối diện không lời chống đỡ.

Minh chủ võ lâm có Lang Gia kiếm, tự nhiên sẽ mang theo Lang Gia kiếm, dẫn đồng đạo võ lâm tiêu diệt Ma giáo. Cho dù bản thân Lang Gia kiếm vô dụng, với võ lâm minh mà nói chính là mặt cờ, là đồ có thêm can đảm. Coi như bọn họ đúng, Ma giáo tự nhiên muốn cướp “gan” bọn họ đi, khiến bọn họ trước khi xuất quân đã mất hết can đảm.

Đang nói, nước hồ dưới chân đột nhiên nhô ra một hắc ảnh, đi đôi với tiếng nước, một kẻ hắc y bịt mặt nhảy ra khỏi mặt nước, động mũi tên trên cổ tay. Một mũi tên đen sì phá không tới, thẳng tắp bắn về phía đầu Phượng Chiêu.

Bồ Đào Tử sợ hết hồn, theo bản năng siết chặt cờ trắng trong tay.

Phượng Chiêu lại như không thấy, một tay vững vàng đặt cờ đen xuống, một tay cũng không thèm nhìn đã nghênh đón, chính xác kẹp lấy mũi tên đánh lén kia, trở tay ném về.

“A—” thích khách kia đau kêu một tiếng, mũi chân điểm nước, rút ra một thanh đoản đao, trực tiếp bổ tới chỗ Phượng Chiêu.

Đạp lên nước, đây khinh công cỡ nào chứ, người này, nhất định là một tuyệt thế cao thủ. Nhưng mà Phượng Chiêu từ đầu đến cuối cũng không thèm nhìn thích khách kia một cái, còn không nhanh không chậm thúc giục Bồ Đào Tử đang ngây ra hạ cờ.

Đoản đao kia xé gió tấn công tới, cắt đứt một sợi tóc trên trán Phượng Chiêu. Ống tay áo tuyết sắc nhẹ phất, chặn lại kình lực suýt nữa làm loạn bàn cờ, trở tay đánh một chưởng vào ngực của thích khách.

“Tõm” một tiếng, thích khách lao qua bàn cờ rơi xuống hồ nước bên kia.

Bồ Đào Tử nhìn trợn mắt há mồm, liền nghe thấy giọng nói chậm rãi kia: “Tiền bối, đến lượt ngươi rồi.”

“Cạch”, quân cờ trắng trong tay rơi xuống bàn cờ, phát ra tiếng vang lanh lảnh. Bồ Đào Tử lúc này mới phục hồi tinh thần lại, nhìn Giáo chủ Ma giáo ngay cả tư thế đều không đổi phía đối diện, trong lòng lạnh như băng. Cúi đầu nhặt quân cờ trắng kia lên, cười gượng nói: “Ta thua.”

Dứt lời, liền vội vã cáo từ.

Lúc trước bọn họ cũng cho là, Giáo chủ Ma giáo võ công cao hơn nữa, cũng chỉ là nhất lưu cao thủ thông thường thôi, nào có thần kì như Ma giáo khoác lác chứ, hôm nay tận mắt nhìn thấy, đúng là lời đồn đãi không sai. Chống đối với cao thủ như vậy, hắn tự thấy cũng không có phần thắng hoàn toàn, mà Phượng Chiêu lại có thể đang lúc cười nói đoạt tính mạng người, vạt áo không loạn chút nào, còn thắng ván cờ kia!

“Bồ lão, sao thế?” Mới vừa rời khỏi núi Vạn Cốt, đã có người đi lên, ân cần đỡ Bồ Đào Tử sắc mặt không tốt lắm.

“Phượng Chiêu võ công sâu không lường được, một bên đánh cờ một bên giết người, chuyện trò vui vẻ, lão hủ bất lực, còn mong báo cho minh chủ, tự cầu phúc thôi.” Bồ Đào Tử đẩy người hỏi dò tin tức ra, thở dài rời đi.

“Thật sự, đáng sợ như vậy sao…”

Sau khi Bồ Đào Tử đi, hắc y nhân kia liền bò từ trong nước ra, nhổ ra một cây bèo, tháo miếng vải đen che nửa mặt xuống, chính là Hữu hộ pháp Trần Bì.

“Lão già này, dài dòng như vậy, hại ta uống thêm mấy ngụm nước, hắt xì!”  Hữu hộ pháp vừa trách móc, vừa cởi y phục ướt đẫm ra, lập tức có thị nữ tiến lên giúp hắn thay quần áo sạch sẽ, cột chắc ngọc tiêu bên hông.

Lang Gia hơi trợn to hai mắt.

Tả hộ pháp mặt không đổi dẫn Lang Gia đến trên thủy tạ, khom người hành lễ với Giáo chủ: “Giáo chủ vạn an.”

Lang Gia cũng vì vậy mà được thấy rõ mặt mũi Giáo chủ, một đôi mắt phượng hơi nhếch, môi mỏng nhạt màu cười như không cười, thật là phong hoa tuyệt đại, tuấn mỹ vô song.