Lang Gia

Chương 2: Giáo chủ



Phượng Chiêu thấy người ngoài đều đi rồi, tức khắc thu hồi khí thế làm cho người ta sợ hãi cùng với dáng ngồi phong nhã, như không có xương cốt ngả lên giường mềm phía sau. Làm một Giáo chủ Ma giáo, lúc ở bên ngoài luôn phải duy trì hình tượng vừa cao thâm khó đoán lại phong nhã vô cùng, thế cho nên từ dáng ngồi, thủ pháp đánh nhau, thanh âm nói chuyện đều có tiêu chuẩn nghiêm khắc, đối với một người lười mà nói cứ như bị tra tấn.

Tả hộ pháp: “…”

Hữu hộ pháp: “…”

“Đây là cái gì?” Phượng Chiêu một tay đỡ đầu, nâng cằm nhìn Lang Gia đang ngơ ngác sững sờ.

Tả hộ pháp ho nhẹ một tiếng, dẫn Lang Gia tiến lên một bước: “Khởi bẩm Giáo chủ, người này là giáo chúng mới thu, rất giỏi khinh công, thuộc hạ suy tính để cho hắn khênh kiệu cho Giáo chủ, không biết ý Giáo chủ như thế nào?”

“Tiểu tử này rất lợi hại, lập tức nhảy lên cao một trượng, còn có thể leo lên mỏm đá, sau đó…” Hữu hộ pháp thay xong y phục, không nhịn được bắt đầu lải nhải không ngừng.

“Đi thổi tiêu.” Phượng Chiêu khoát khoát tay, lãnh đạm nói.

Hữu hộ pháp lập tức ngậm miệng, vẻ mặt đau khổ đứng ở trong góc thủy tạ, cầm ngọc tiêu lên thổi. Tiếng tiêu du dương mang theo mấy phần thê lương, hết sức không tương xứng với Hữu hộ pháp lải nhải không ngừng.

Phượng Chiêu nhắm hai mắt, tinh tế nghe chốc lát, lúc này mới giương mắt, nhìn về phía tiểu tử ngốc vẫn nhìn chằm chằm vào y kia: “Tên là gì?”

“Lang Gia.” Thanh âm trầm thấp rất dễ nghe, đơn giản lưu loát, một chút cũng không dài dòng.

Phượng Chiêu sửng sốt một chút, hơi cau mày, rồi lại buông ra, chậm rãi nhếch môi: “Tên rất hay, ngươi không cần khênh kiệu cho ta, cứ làm một tên thị vệ nâng kiếm đi, đợi bổn tọa đoạt Lang Gia kiếm về, cho ngươi nâng.”

Vì vậy, Lang Gia biến thành thị vệ nâng kiếm của Giáo chủ.

Cái gọi là thị vệ nâng kiếm, thật ra thì chính là thị vệ thiếp thân của Giáo chủ, mỗi ngày ở bên Giáo chủ làm tùy tùng, Việc làm nhiều nhất, chính là ngồi xổm bên cạnh Giáo chủ trên ghế dài.

“Nho.” Phượng Chiêu miễn cưỡng đưa tay.

Lang Gia lấy tăm xiên nho thị nữ đã bóc, đưa vào tay Giáo chủ.

“Nóng.” Phượng Chiêu phất phất tay.

Lang Gia nhận lấy quạt của thị nữ, ra sức quạt gió.

Trong giáo mỗi ngày đều nấu một nồi xương thịt, Lang Gia mỗi ngày đều có thể ăn được, cho nên mỗi ngày đều rất vui vẻ, Giáo chủ bảo làm gì thì làm cái đó.

Qua không bao lâu, đã đến ngày đại hội võ lâm.

Võ lâm chính đạo tập hợp ở Thái Hồ, tỷ võ chọn lựa minh chủ võ lâm, tặng Lang Gia thần kiếm cho minh chủ mới.

Mấy đại môn phái lập lôi đài lớn bên Thái Hồ, mọi người thay nhau đi lên tỷ đấu, kỳ hạn ba ngày, người cuối cùng đứng ở trên đài chính là minh chủ võ lâm.

Đại hội đã tiến hành đến ngày thứ ba, người bên Thái Hồ nhốn nháo, vô cùng náo nhiệt. Danh môn chính phái, tam giáo cửu lưu, cho dù xuất thân như thế nào, đều có thể lên liều mạng đánh một trận. Hai ngày trước đều dùng để làm nổi bật tân tú chốn võ lâm, một ngày cuối cùng mới để tranh đoạt vị trí minh chủ.

“Chư vị, hôm nay Ma giáo thế lớn, ma đầu Phượng Chiêu lại có võ công cái thế, làm người hỉ nộ vô thường, âm ngoan cay độc, một khi để nó tấn công vào Trung Nguyên, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.” Lão minh chủ ở phía trên cảm khái phát biểu, nhân sĩ giang hồ phía dưới quần tình sục sôi.

Lang Gia tai thính hơn người, cho dù cách thật xa, cũng nghe rõ ràng lời minh chủ. Quay đầu nhìn Phượng Chiêu đang gà gật trên ghế mềm một chút, vô cùng nghi ngờ không biết kẻ trong lời lão minh chủ và người này có phải một hay không.

“Hôm nay, chúng ta tuyển cử minh chủ võ lâm mới, chính là muốn tìm chủ nhân cho Lang Gia thần kiếm này.” Lão minh chủ vừa nói, vừa giơ tay lên vạch tấm vải đỏ sau lưng, một trường kiếm màu đen treo trên giá, ánh mặt trời chói lóa cũng không thể lưu lại trên vỏ kiếm đen nhánh, thân kiếm bởi vì ma sát với vải vóc mà phát ra tiếng “u u” như sói tru.

Đại hội hai ngày trước, đều không thấy dáng vẻ thật sự của Lang Gia kiếm, hôm nay nhìn thấy, mọi người không khỏi kích động vạn phần.

Lang Gia nhìn trường kiếm vang dội trên đài kia, hơi nheo mắt lại.

Rất nhanh, chưởng môn các đại môn phái đều lên tỷ võ.

Phượng Chiêu ngáp một cái, từ từ ngồi thẳng dậy, bên người lập tức có thị nữ tiến lên giúp y sửa sang lại áo mũ. Áo khoác tuyết sắc phải không có nếp nhăn nào, ngọc quan tuyết sắc trên đầu cũng không được lệch, cái tua màu bạc rũ xuống theo tóc dài, đảm bảo lúc ra tay đánh nhau phải mờ mịt xuất trần.

“Là lúc bổn tọa nên ra sân rồi.” Phượng Chiêu khẽ mỉm cười.

Người trên đài đang đánh không thể tách ra, chợt nghe một tiếng tiêu tiếng đàn êm tai, nhạc khúc như truyền từ xưa đến, mang chút thê lương, đánh thẳng vào lòng người.

Mọi người không tránh khỏi rối rít ngẩng đầu, chỉ thấy một cái kiệu mềm bồng bềnh bay tới trên đỉnh đầu.

Bốn thị vệ khênh kiệu, mặc trang phục đỏ đen giống nhau, thân hình nhẹ nhàng, tựa như đạp lên mây. Tả Hữu hộ pháp một đỏ một đen, hầu hạ hai bên, một thổi tiêu, một đánh đàn. Lụa mỏng tuyết sắc rủ xuống bốn phía, khiến người ta không thể thấy rõ bên trong.

Lang Gia coi như là thị vệ nâng kiếm, đứng ở sau lưng giáo chủ, chỉ cần bày ra một bộ dáng lãnh khốc là được rồi.

Kiệu mềm rơi xuống đất, lụa mỏng không gió tự động bay, lộ ra một tuấn nhan tuyệt thế vô song bên trong, rồi sau đó lại nhanh chóng bị sa liêm che đi.

Mọi người không nhịn được hít một hớp khí lạnh, hai người trên đài tỷ võ suýt nữa té xuống.

“Thịnh hội như vậy, sao La minh chủ không phát thiếp cho bổn tọa?” Giọng nói càng động người truyền tới từ sau màn che, không nhanh không chậm nhẹ nhàng như hỏi “Hôm nay ăn cơm tại sao không gọi ta”, nhưng đồng thời nội lực hùng hậu phóng đại gấp mấy lần, khiến những người nội lực thấp kém hộc máu tại chỗ.

“Hừ, đại hội võ lâm là thịnh hội chính đạo, liên quan gì đến Ma giáo?” Trên đài một chưởng môn lạnh lùng nói.

“Không biết Phượng giáo chủ tới, không tiếp đón từ xa.” Lão minh chủ võ lâm La Kim giả mù sa mưa ôm quyền, lại không có ý đứng dậy chào đón.

Nhân sĩ võ lâm xung quanh kiệu mềm, rối rít lui ra, chừa lại một khoảng trống lớn cho Ma giáo, tựa như cách gần thì sẽ bỏ mạng vậy.

Tiếng đàn tiếng tiêu của Tả Hữu hộ pháp vẫn không dừng lại, sau khi Phượng Chiêu nói một câu như vậy cũng không nhiều lời nữa, giơ tay lên nhận lấy chén Lang Gia đưa tới, nhẹ nhấp một hớp nước trà.

Tình hình nhất thời lạnh xuống, trên đài không còn ai tỷ võ, người ở dưới đài không dám lên tiếng, chỉ có người của Ma giáo thản nhiên, đàn tiêu cùng hòa, hết sức nhàn nhã.

“Chẳng lẽ chư vị bị Giáo chủ ta làm cho khiếp sợ rồi, không dám so tiếp?” Tả hộ pháp một bên đánh đàn, một bên không nhanh không chậm nói.

Hữu hộ pháp rất muốn nói chuyện, nhưng lại không thể ngừng thổi tiêu, chỉ có thể trợn mắt.

“Hừ! Chúng ta sợ y?” Hai người trên đài cười nhạt, tiếp tục tỷ thí.

Thực lực hai chưởng môn không phân cao thấp, qua gần ngàn chiêu, khó khăn lắm mới phân ra thắng bại. Dưới đài một đống tiếng khen, đều cảm thấy thấy được võ công cao thâm tuyệt diệu.

Phượng Chiêu cười nhạo một tiếng, hơi giơ tay lên.

Tiếng đàn của Tả hộ pháp hơi ngừng, điểm nhẹ mũi chân một chút, nhảy lên trên đài cao.

Người vừa thắng được tỷ võ không nhịn được lui về sau một bước: “Làm gì?”

“Minh chủ võ lâm, người có bản lĩnh cao hơn, mời.” Tả hộ pháp mặt không biểu tình giơ tay lên, tỏ ý đối phương ra chiêu.

Hữu hộ pháp rốt cuộc có thể buông ngọc tiêu xuống, cười hì hì nói: “Giáo chủ chúng ta nhân từ, để cho các ngươi kiến thức một chút, cái gì là võ học tuyệt diệu chân chính.”

Vừa dứt lời, Tả hộ pháp liền xuất thủ, đồng thời, tiếng đàn có lực vang lên lần nữa. Mọi người kinh ngạc phát hiện, Tả hộ pháp Ma giáo lại có thể vừa đánh đàn vừa so chiêu, nhịp bước không loạn chút nào. Đi đôi với tiếng nhạc càng ngày càng kịch liệt, hắn ra chiêu cũng càng lúc càng nhanh.

Mưa đêm lất phất, sấm sét ầm ầm. Khi thì đơn giản, khi lại vội vã, chiêu thức tương hợp cùng tiếng đàn, thật là cao nhã.

Một đám nhân sĩ võ lâm nhìn đến trợn mắt há mồm.

Vốn tưởng rằng Ma giáo hôm nay ít người, không đủ gây sợ hãi, Tả Hữu hộ pháp thay nhau ra trận, khuất nhục quần hùng, đánh bại từng chưởng môn chính đạo một.

La minh chủ thấy tình thế không ổn, tự mình ra trận, đả thương Tả hộ pháp, mới tính là cứu lại một chút mặt mũi. Kim cương vô địch chưởng của La gia chí cương chí dương, vỗ một chưởng lên ngực Tả hộ pháp, khiến hắn lúc này phun ra một ngụm máu tươi.

Hữu hộ pháp nhảy người lên, tiếp lấy Tả hộ pháp ở giữa không trung, vững vàng trở về bên người Giáo chủ.

“Giáo chủ thứ tội.” Tả hộ pháp nói giọng khàn khàn.

Phượng Chiêu cười nói: “Cái này không trách ngươi, nếu La minh chủ tự mình ra trận, tự bổn tọa đi trước ứng phó mới không tính là thất lễ.” Nói như vậy, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, một bóng người tuyết sắc trong nhuyễn kiệu nháy mắt đã đến trên đài cao, còn không đợi mọi người kịp phản ứng, đã ra chiêu.

Giáo chủ Ma giáo ra tay như điện, khiến người ta căn bản không thấy rõ chiêu thức, chỉ để lại đạo đạo hư ảnh.

La minh chủ cũng có chút giật mình, Giáo chủ Ma giáo này mới nhậm chức, vốn tưởng rằng là một mao đầu tiểu tử(*), nhưng thực tế võ công lại không thua kém Giáo chủ trước đó tí nào.

(*)Mao đầu tiểu tử = thanh niên tính tình bồng bột.

Trong thời gian ngắn, hai người đã qua trăm chiêu.

Mắt thấy La minh chủ đã có chút trứng chọi đá, Phượng Chiêu vẫn thành thạo như cũ, dải tua trên tóc vẫn không loạn chút nào, người võ lâm chính đạo không nhịn được bối rối.

Người Thiên La môn giỏi ám khí, lợi dụng đúng cơ hội, bắn ra một cái châm đen kịt sau lưng Phượng Chiêu.

Người ở dưới đài căn bản không thấy được, ngay cả người của Ma giáo cũng không chú ý, mà Phượng Chiêu đứng ở giữa đài lại biết. Giờ phút này đang đánh với họ La đến khó phân nan giải, nếu xoay người lại đối phó ám khí kia, tất nhiên sẽ bị lão bổ một chưởng vào lưng.

La minh chủ cũng thấy rõ, mặc dù cái này rất không hợp đạo nghĩa, nhưng so với việc mất mặc trước các nhân sĩ võ lâm, chút thủ đoạn nhỏ này không coi là cái gì. Vì vậy, lão nghiêng về bên trái một cái, chắn đường lui của Phượng Chiêu, trực tiếp bức y đến chỗ ám khí.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này, một thân ảnh màu xám tro bỗng bắn ra từ trong kiệu mềm, trong tích tắc đã nhảy đến sau lưng Phượng Chiêu, nắm lấy chính xác cái châm đen kia.