Lãng Mạn

Chương 13: Khí thế, khí thế, áp toàn trường



7 giờ kém 10 phút tối, ngoài Lệ Thủy bên cạnh tòa nhà lớn của nhà họ Phong đã náo nhiệt lên, lui tới tất cả đều là xe sang, người đẹp, quý ông, mảnh đất này trong nháy mắt liền trở nên quý khí cao nhã lên, giống như sự cằn cỗi đã không tồn tại ở trên hành tinh này.

Đèn tường đường hoàng, lờ mờ mà chiếu rọi bóng đêm, từ trong phòng truyền đến tiếng đàn cello du dương, khiến cho tâm tình người ta không có lý do mà theo đó nhảy nhót lên.

Lệ Thủy quay chung quanh nhà chính, ánh sáng lân lân ở dưới hoàng ánh đèn vàng chói mắt, ở khúc nhạc duyên dáng kia, phảng phất hương vị mê người cũng so với ban ngày nhiều hơn vài phần thấy không rõ, nói không rõ.

Hôm nay người đi vào nơi này, không giàu cũng sang, bởi vậy bên trong kỳ thật đều có một vẻ cao ngạo, nhìn thấy người quen cũng chỉ mang theo nụ cười khách sáo khẽ gật đầu.

Đúng lúc này, một chiếc xe màu đen bóng lưỡng hoa lệ sáng lên chậm rãi dừng ở cửa, thuận lợi giành được ánh mắt của mọi người đang nỗ lực ra vẻ ưu nhã. Cho dù là người đã vào phòng, cũng có hơi duỗi dài cổ nhìn ra ngoài cửa sổ.

—— Tuy rằng mọi người thân phận đều không tầm thường địa vị đều không thấp, nhưng mọi người đều thích điệu thấp xa hoa, rốt cuộc loại thịnh yến hào môn này làm người chú ý như thế, nếu là vị quan chức nào đó sơ sẩy không lưu ý, tiết lộ tài phú, nói không chừng ngày hôm sau liền phải bị quốc gia “song quy”, nhà giàu lập tức biến thành nhà đá.

Rốt cuộc là tên nào không muốn sống, cư nhiên còn dám lấy ra chiếc xe sang giá trị ngàn vạn mà tới khoe khoang?

Ở trong ánh mắt hoặc kinh ngạc, hoặc khó hiểu, hoặc vui sướng khi người gặp họa của mọi người, cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc bộ vest màu trắng vươn chân dài ra tới.

Người nọ mặt mày tuấn tú bảnh bao, khóe miệng hơi hơi cong lên, một đôi mắt đào hoa giống như là biết nói, tự mang ba phần ý cười, liếc mắt lướt qua một cái, cho dù là kinh nghiệm tình trường, cũng sẽ không có lý do mà tim đập loạn nhịp vài cái như vậy.

Người đàn ông dịu dàng lại từ trong xe dắt ra một người tới.

Một bộ váy lễ phục dài màu xám nhạt phết đất, vừa thấy chính là giá trị xa xỉ. Nhưng cho dù là có siêu xe, trai đẹp, hàng hiệu phụ trợ như vậy, cũng không có thể làm cho cô gái kia rạng rỡ được bao nhiêu.

Khuôn mặt mộc trang điểm nhẹ như vậy, thật sự là không hề có vẻ đẹp gì đáng nói. Đặt cô ở bên cạnh ba thứ kia, phảng phất tựa như ông trời đang bày trò đùa, thảm không nỡ nhìn.

Mọi người cảm thấy cô xuất hiện, trong nháy mắt liền đạp hư mất một bức hoạ cuộn tròn đẹp đẽ, vì thế trong lòng đều đang yên lặng mà lắc đầu, sôi nổi đáng tiếc, đáng tiếc khiếu thẩm mỹ của Phong nhị thiếu thật là người bình thường khó thích được!

—— Không sai, hai người này, đúng là Phong Thiếu Bạch và Đoàn Khanh Nhiên tới theo lời đón con trai.

Mọi người tuy rằng không biết Đoàn Khanh Nhiên, nhưng ở trong giới này, gần như không ai không biết Phong Thiếu Bạch.

Đây thật sự là một nhân vật truyền kỳ.

Vị cậu hai nhà họ Phong này năm đó ở Đế Đô là tay ăn chơi vang dội, chơi vui, chơi dữ, chơi lớn. Anh có thể vì một cô nàng trong câu lạc bộ một đêm vui vẻ mà tranh giành tình cảm, đánh nhau với cậu ấm của tài phiệt nào đó, một chai rượu đánh người đến đầu rơi máu chảy, nhưng giây tiếp theo, anh rồi lại liếc mắt đưa tình với một cô nàng khác; anh cũng có thể sẽ đi theo tên lưu manh đầu đường cùng nhau bạo lực hành hung, đánh ông lão bán trái cây đến bất tỉnh nhân sự; thậm chí anh cũng đã từng lây dính đến ma túy, nghiện thành tánh, cuối cùng bị gia chủ nhà họ Phong ép buộc đưa đến trại cai nghiện.

Tóm lại, vị thiếu gia này thật tình là người tùy tâm sở dục. Dùng những từ như mọi thứ đều chơi, sớm ba chiều bốn hơn nữa tính tình vô thường để hình dung vị Phong nhị thiếu này, thật sự là không quá.

6 năm trước, vị thiếu gia này rốt cuộc nuốt quả đắng mình đã gieo, vào tù. Nhà họ Phong vì làm gương tốt, đại nghĩa diệt thân(*), tất nhiên sẽ không ra tay cứu giúp.

(*) Đại nghĩa diệt thân: Nghĩa câu này là vì đại nghĩa người thân cũng giết. Câu này được dùng để nói về một tinh thần đề cao việc hy sinh cái riêng để vì cái chung, vì đất nước, dân tộc.

Mọi người cho rằng đứa con cưng của thượng đế này rốt cuộc xuống dốc, lại không nghĩ rằng vị thiếu gia này sau khi ra tù không lâu không ngờ lại Đông Sơn tái khởi, dấn thân vào chuyện làm ăn, nhảy lên trở thành ông trùm mới trong giới thương nghiệp.

Nhưng truyền kỳ nhất chính là, Phong nhị thiếu không chút nào để ý tới khuê nữ các nhà trong Đế Đô tung ra cành ôliu, ở thời điểm công thành danh toại, cuộc đời huy hoàng nhất, thế nhưng tuyên bố kết hôn, chuyên tình đến giống như những chuyện hoang đường phong lưu ở năm tháng đó chưa bao giờ từng tồn tại vậy.

Cho nên, hiện giờ cô gái có thể được Phong nhị thiếu đối đãi đặc biệt như vậy, không cần nghĩ, cũng có thể biết đây là vợ mới cưới của anh.

*

Đoàn Khanh Nhiên ngày thường mặc quần áo từ trước đến nay lấy sự sạch sẽ lưu loát thuận tiện làm tiêu chuẩn, trước nay chưa từng có mặc váy phức tạp cồng kềnh mà lại phết đất như vậy, bởi vậy cả người đều cảm giác có chút không được tự nhiên.

Nhưng càng khiến cho cô khó chịu chính là, ánh mắt của những người quanh mình này đánh giá cô giống như là đang quan sát động vật bị tuyệt chủng vậy, nóng rát mà lại không chút nào che giấu.

Đoàn Khanh Nhiên quay đầu trừng Phong Thiếu Bạch, cô đem hết thảy này đều quy tội tới việc Phong nhị thiếu trần trụi mà khoe giàu.

—— Tuy rằng chiếc Lamborghini chói mắt trong nhà kia bởi vì buổi sáng bị tai nạn xe cộ, trong một thời gian ngắn không thể lái ra tới thu hút tròng mắt của người dân Đế Đô, nhưng mà Phong nhị thiếu không thiếu tiền, trong vòng nửa ngày ngắn ngủi cũng không biết từ chỗ nào lấy ra một chiếc siêu xe Rolls-Royce xa hoa.

Sắc mặt Đoàn Khanh Nhiên thật không tốt, vô cùng muốn nắm đầu Phong nhị thiếu xuống để nhìn xem bên trong rốt cuộc có bao nhiêu cỏ dại: Cái tên thích phá của này!

Phong Thiếu Bạch hoàn toàn xem không hiểu sắc mặt con người, còn vẫn luôn ở bên cạnh đắc ý mà tranh công: “Binh pháp nói, hai kẻ mạnh gặp nhau, so chính là khí thế! Vợ ơi, đây là lần đầu tiên em tới nhà họ Phong, cho nên chúng ta tuyệt đối không thể ở trên khí thế thua bọn họ. Nhìn đi, chiếc xe này của chúng ta vừa xuất hiện, lập tức liền diễm áp toàn trường!”

Đoàn Khanh Nhiên nỗ lực làm tay trái giữ được tay phải mình, mới không đến nỗi gây thành thảm án: Diễm áp toàn trường? Đây rõ ràng chính là “tiền áp toàn trường” được không! Sang chảnh mà khoe ra như vậy, khí chất nhà giàu mới nổi nhìn không sót gì đâu.

Phong Thiếu Bạch dẫn Đoàn Khanh Nhiên mới vừa bước vào cửa, trước mặt có một tên bại hoại nhân mô cẩu dạng(*) liền đi tới.

(*) Nhân mô cẩu dạng: Mặt chó thân người hay thân chó mặt người, dùng để chỉ những người trông rất lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang có âm mưu xấu xa gì đó.

Người nọ vóc người cao to, vẻ mặt dữ tợn, mặt mày là trời sinh hung thần ác sát, từ một bộ com lê màu đen văn nhã mặc thành tay đấm xã hội đen.

Người nọ trên dưới đánh giá liếc mắt Đoàn Khanh Nhiên một cái, hừ một tiếng: “Quả nhiên người phụ nữ này à, là ba phần dựa diện mạo, bảy phần dựa trang điểm. Pháp y Đoàn, tuy rằng hôm nay cô bộ dáng vẫn là ở phía dưới trục hoành, nhưng cuối cùng có thể có vài phần đập vào mắt.”

Đoàn Khanh Nhiên không hề áp lực, tiếp lời liền tới: “Quả nhiên con dã thú này à, phủ thêm da người, anh ta cũng không trở thành người. Đỗ gia, anh nói đúng không?”

Đỗ gia, cũng chính là bạn tâm đầu ý hợp của Phong Thiếu Bạch —— Đỗ Đào tức khắc muốn tự vả miệng, rõ ràng biết cái miệng mình chiếm không được tiện nghi của cô gái này, làm sao mà lại miệng tiện giằng co đâu? Đây không phải là tự mình tìm ngược sao?