Lãng Mạn

Chương 14: Cứu giúp, cứu giúp, gieo nhân thiện



Đỗ Đào luôn luôn có chút ý kiến với Đoàn Khanh Nhiên, đây là có lịch sử sâu xa.

Đỗ Đào lần đầu tiên nhìn thấy Đoàn Khanh Nhiên, kỳ thật không phải bởi vì Phong Thiếu Bạch duyên cớ. Lúc ấy, Phong Thiếu Bạch còn đang ngồi xổm trong tù đâu.

Một năm kia, cả thành phố đang “chống đồi trụy và bất hợp pháp”, câu lạc bộ đêm của nhà họ Đỗ tự nhiên bị đả kích nghiêm trọng. Đỗ Đào đau đầu còn chưa kịp, đúng lúc này, dậu đổ bìm leo, vũ trường của anh ta cư nhiên xuất hiện vụ án giết người.

Lúc ấy, pháp y tới kiểm tra thi thể chính là giảng viên của Đoàn Khanh Nhiên. Đoàn Khanh Nhiên tuy rằng vẫn là sinh viên, nhưng cô cũng không buông tha bất luận cơ hội có thể thực tiễn nào, nài nỉ giảng viên đồng ý chịu mang cô cùng nhau tới quan sát học tập.

Loại địa vị người làm ăn này của Đỗ Đào, trên tay không có khả năng sạch sẽ, hoặc nhiều hoặc ít tóm lại là muốn dính chút đen tối, bởi vậy đối với những người này luôn là chán ghét từ đáy lòng. Pháp y làm cùng hệ thống nhân viên với cảnh sát, Đỗ Đào tự nhiên cũng là thích không nổi.

Lúc Đỗ Đào nhìn thấy Đoàn Khanh Nhiên, trong lòng còn đang hừ lạnh: Nhân viên chính phủ cái gì? Cư nhiên mang theo con nít mà đi làm? Loại người này kỹ thuật thật sự qua ải sao?

—— Không trách Đoàn Khanh Nhiên, năm đó Đoàn Manh Manh còn nhỏ, nói chuyện còn không nhanh nhẹn, Đoàn Khanh Nhiên không có thân thích, tiền làm công chỉ đủ để hai mẹ con ăn cơm sinh hoạt, tự nhiên không có dư tiền đưa con đến nhà giữ trẻ, bởi vậy Đoàn Khanh Nhiên chỉ phải đến đâu cũng đều mang con theo: Lúc đi học mang theo, lúc đi làm mang theo, đến cả hiện trường vụ án tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội học tập.

May mà Đoàn Manh Manh từ nhỏ chính là cái đồ tham ăn, chỉ cần cho bé ăn no, đứa nhỏ này liền không làm ồn ào, yên tâm mà ghé vào trên lưng Đoàn Khanh Nhiên ngủ ngon, trái lại cũng bớt không ít chuyện cho Đoàn Khanh Nhiên.

Pháp y kiểm tra thi thể, kết luận người nọ là khó thở mà tử vong, lại ở trên cổ người nọ phát hiện dấu ngón tay đã bầm tím, thực hiển nhiên, người này là bị người bóp cổ mà chết.

Căn cứ vào bằng chứng điều tra dấu vân tay lấy được, đó là thuộc về Đỗ Đào ông chủ vũ trường.

Hơn nữa nhân chứng mục kích đã chứng thực, vào lúc ban đêm, Đỗ Đào xác thật từng xảy ra tranh chấp với người chết, còn rất kịch liệt, cũng động thủ, lúc ấy Đỗ Đào cũng nói lời tàn nhẫn, nói làm người chết không thấy được mặt trời ngày mai. Như thế, Đỗ Đào xác thực có động cơ giết người.

Cứ như vậy, nhân chứng vật chứng đều đủ cả, khiến cho Đỗ Đào trở tay không kịp.

—— Đỗ Đào thật sự là muốn mắng mẹ nó, người chết gây chuyện ở vũ trường của anh ta, ông chủ là anh đây ra tới dạy dỗ một chút, có cái gì không đúng? Hơn nữa, cái loại lời nói tàn nhẫn này một năm anh ta phỏng chừng muốn nói hơn cả trăm ngàn lần rồi, chẳng lẽ anh ta còn muốn thật sự đi thực tiễn đem một đám kia đều giết hết hay sao?

Trên thực tế, Đỗ Đào anh ta nếu muốn giết người làm sao mà sẽ lưu lại chứng cứ rõ ràng như vậy? Huống chi, loại chuyện thô lỗ này, trước nay đều không cần anh ta động thủ được không? Quả nhiên, đều không một cái thứ tốt! Đây là có người muốn mượn ngọn gió này tới để chỉnh anh ta, cho nên cố ý vu hãm anh ta đi?

Kỳ thật, Đỗ Đào nghĩ đến không sai, bên trên xác thật là muốn bắt người điển hình. Vừa vặn, tiếng tăm của Đỗ gia ở Đế Đô thật sự là quá vang dội, đồng thời còn cản trở người nào đó nữa. Vì thế có người muốn thừa dịp thời kỳ phi thường này, vặn ngã Đỗ Đào.

Tuy là quan hệ nhân mạch của Đỗ Đào tương đối rộng lớn, ở giây tiếp theo anh ta bị cảnh sát mang đi, lập tức liền có người trên dưới chuẩn bị thay Đỗ Đào chu toàn, nhưng như cũ không có kết quả mà chết. Rốt cuộc chứng cứ đặt ở nơi đó, còn có cái gì để nói đâu? Nhiều nhất cũng chính là ra chút tài lực, ngầm vì Đỗ Đào tìm kiếm luật sư nổi danh tới thay anh ta biện hộ, hy vọng có thể chui vào chút chỗ trống trong pháp luật.

Kỳ thật, nếu là bình thường, vụ án này của Đỗ Đào nói không chừng là có thể bị đè xuống đi, thậm chí dân chúng sẽ không biết ngày đó ở vũ trường của Đỗ gia có người chết.

—— Loại chuyện tiền quyền giao dịch này, mọi người đều hiểu rõ.

Chỉ là, cái thời kỳ này thật sự quá mẫn cảm, đã có người có muốn thầm chỉnh Đỗ Đào, tự nhiên sẽ không có ai dám ra tới mà làm con chim đầu đàn này. Tuy rằng nhà họ Đỗ đáng giá kết giao, nhưng vì người khác lại đem chính mình thua tiền, đương nhiên là quá không có lời.

Mắt thấy Đỗ Đào khó thoát khỏi tai ương lao ngục, phải vào đi theo Phong Thiếu Bạch làm bạn.

Kết quả thế nhưng có một nhân vật nhỏ chưa biết tiếng tăm đột nhiên cầm chứng cứ chạy ra, chứng cứ có sức thuyết phục Đỗ Đào không có liên quan đến cái chết của người nọ.

Nhân vật nhỏ kia, chính là Đoàn Khanh Nhiên lúc còn là sinh viên.

Đoàn Khanh Nhiên cũng là một người tích cực, có trực giác là giảng viên phán đoán hình như có vấn đề ở đâu đó: Tuy rằng trên cổ người chết có vết bầm, nội thương trên người cũng có thể chứng minh đã từng đánh đập anh ta dùng sức rất lớn, nhưng hiện tượng mặt ngoài này đó hoàn toàn không thể đủ để chứng thực đây là nguyên nhân tử vong căn bản dẫn tới người chết khó thở. Vì thế cô tiếp tục nài nỉ giảng viên hướng dẫn, để cho cô quan sát thi thể.

Vị giảng viên kia cũng không nghĩ tới Đoàn Khanh Nhiên sẽ thật sự dám làm chuyện gì, liền cho phép cô vào nhà xác.

Ai biết Đoàn Khanh Nhiên lá gan thật lớn, chưa được phép liền tự tiện mổ bụng thi thể, rốt cuộc lấy ra chứng cứ chưa kịp tiêu hóa ở trong dịch dạ dày của người chết.

—— Người nọ rõ ràng là uống quá nhiều rượu kết hợp với hút vào quá nhiều chất kích thích, khiến cho trung khu thần kinh tê liệt, dẫn tới bị sốc tim, mới khó thở mà chết. Nói cách khác, chính là tự làm tự chịu, căn bản không có liên quan đến người khác.

Suy luận từ phán đoán mới của Đoàn Khanh Nhiên tức khắc tạo ra sóng to gió lớn, cấp dưới của Đỗ Đào bắt lấy một đường sinh cơ này, làm ra hành động lớn, xuống tay từ chỗ người dân, dẫn đường dư luận trong dân chúng, từ vụ án của Đỗ Đào dời đi bay lên đến mâu thuẫn của nhân dân và chính phủ. Trong lúc nhất thời sự phẫn nộ của dân chúng cực lớn, cho dù người bên trên có cường thế hơn nữa, chung quy không thắng nổi thanh âm của nhân dân, vụ án này của Đỗ Đào lúc này mới được lật lại. Mà vũ trường của Đỗ Đào luôn luôn nghiêm khắc quản lý, tự nhiên sẽ không để cho cảnh sát tra ra làm ăn xã hội đen gì đó. Bởi vậy cuối cùng cũng liền theo đó mà cho Đỗ Đào chuyện chấm dứt kinh doanh không lành mạnh, phạt chút tiền là được.

Mà Đoàn Khanh Nhiên lại thiếu chút nữa vì chuyện này mà bị thôi học. Nếu không phải cô học tập chăm chỉ khắc khổ, hằng năm đều là lấy học bổng sinh viên ưu tú hạng nhất, các giảng viên hướng dẫn trong học viện cảm thấy lãng phí mất một nhân tài quá đáng tiếc, có lẽ cô liền sẽ không trở thành được pháp y Đoàn của ngày hôm nay. Nhưng mà, cuối cùng, Đoàn Khanh Nhiên vẫn là vì thế gánh vác cái lớn hơn, rốt cuộc, chung quy là trái với kỷ luật.

Vì thế, từ đây, Đỗ Đào liền sinh ra cảm xúc cực kỳ phức tạp với Đoàn Khanh Nhiên.

Tuy rằng trong lòng có vài phần bội phục không thể nói ra với Đoàn Khanh Nhiên, cũng có vài phần biết ơn, nhưng tính tình kỳ cục như Đỗ gia, làm sao mà sẽ cam tâm tình nguyện đối với nhân vật nhỏ nào đó biểu đạt tâm tình như vậy?

—— Nhiều nhất cũng chỉ là yên lặng ở trong lòng nói với Đoàn Khanh Nhiên: Về sau nếu là Đoàn Khanh Nhiên có chỗ nào cần giúp đỡ, Đỗ Đào anh ta chắc chắn vì cô giúp bạn không tiếc cả mạng sống!

Bởi vậy, sau khi Phong Thiếu Bạch từ trong nhà lao ra tới, làm lại từ đầu, Đỗ Đào tích cực mà thay anh bày mưu tính kế, thậm chí cung cấp rất nhiều trợ giúp như vậy, ngoại trừ bởi vì anh ta thưởng thức Phong Thiếu Bạch, còn có một nguyên nhân rất lớn là bởi vì Đoàn Khanh Nhiên.

Bởi vì mấy năm như vậy, Đoàn Khanh Nhiên chỉ tới nhờ anh ta giúp một lần.

Năm đó đứa bé được Đoàn Khanh Nhiên cõng ở trên lưng đã biết loạng choạng mà đi, đứa bé nắm lấy ống quần của Đoàn Khanh Nhiên, trong miệng ngậm kẹo que chocolate, dùng đôi mắt lấp lánh ánh nước ngẩng đầu nhìn anh ta.

Khi anh ta đang cảm thấy đứa nhỏ này càng lớn, mặt mày càng nhìn càng quen, Đoàn Khanh Nhiên đã mở miệng: “Đỗ gia, năm đó anh nói tôi cứu anh, về sau có thể tìm anh đòi một nguyện vọng. Hiện giờ vẫn còn tính sao?”