Lãng Mạn

Chương 2: Đánh nhau, đánh nhau, trận chiến dao súng (2)



Đoàn Khanh Nhiên mặt không có biểu tình mà nói cho anh sự thật: “Ngượng ngùng, đó là con trai tôi, một cắc quan hệ với anh đều không có.”

Phong Thiếu Bạch tức khắc liền gào lên: “Nói bậy! Thằng nhóc kia mặc kệ ngó trái ngó phải nhìn lên nhìn xuống, đều là con anh! Cái mũi kia đôi mắt kia lớn lên giống anh như đúc khi anh còn nhỏ!”

Đoàn Khanh Nhiên tiếp tục phổ cập sự thật cho anh: “Khi còn nhỏ đôi mắt của anh chỉ có lớn một nửa so với Manh Manh, cái mũi nhưng thật ra to gấp đôi so với thằng bé, được không?”

Phong Thiếu Bạch: “…… Trí nhớ của em rốt cuộc là muốn vặn vẹo thành bộ dáng gì, mới có thể nói anh xấu thành như vậy thế?”

Đoàn Khanh Nhiên trừng mắt nhìn anh: “Hửm? Anh nói cái gì?”

Phong Thiếu Bạch lập tức nịnh nọt đầu hàng: “Dạ, khi anh còn nhỏ nhất định là một đứa trẻ xấu xí!”

Đoàn Khanh Nhiên lúc này mới vừa lòng mà buông anh ra, đứng lên, sửa sang lại quần áo nhăn nhíu bị tên lưu manh nào đó chà đạp.

Phong Thiếu Bạch ngồi dậy, xoa xoa cổ tay nhức mỏi, không tình nguyện mà nói thầm: “Mặc kệ như thế nào, Đoàn Manh Manh khẳng định là con trai anh…… Không, là Phong Manh Manh! Ngày mai anh liền đi sửa họ cho thằng bé……”

Nói là nói như vậy, nhưng chủ của nhà này từ trước đến nay không phải Phong Thiếu Bạch, bởi vậy Phong nhị thiếu cho dù vẫn luôn oán niệm về vấn đề dòng họ của con trai, anh cũng không thay đổi được sự thật đã định ra này.

Đoàn Khanh Nhiên mặc kệ tên lưu manh này lầm bầm, cầm lấy áo khoác, liền đi đến cửa chính: “Đêm nay tôi có nhiệm vụ khẩn cấp, cần phải tăng ca suốt đêm. Nhớ rõ trước khi Đoàn Manh Manh đi ngủ, cho thằng bé uống một ly sữa bò nóng. Còn nữa, sáng mai có lẽ tôi không kịp trở về, lúc 8 giờ đưa Đoàn Manh Manh đến nhà trẻ, đừng để cho thằng bé ngủ nướng.”

Phong Thiếu Bạch “phần phật” một chút từ trên sofa nhảy dựng lên, bất mãn kêu lên: “Cái gì? Lại phải tăng ca?”

Đoàn Khanh Nhiên bước chân không dừng, nhưng thật ra liếc mắt nhìn anh một cái: “Làm sao vậy, có ý kiến?”

Phong Thiếu Bạch lập tức lại héo, đi theo sau mông Đoàn Khanh Nhiên, ủy ủy khuất khuất oán giận: “Vợ ơi, anh đã liên tục ngủ một mình sáu đêm rồi, lại thêm một ngày đều phải đúng một tuần, nhân viên chính phủ không phải có ngày nghỉ sao, không mang theo áp bức sức lao động như vậy chứ?”

Đoàn Khanh Nhiên khom lưng mang giày.

Phong Thiếu Bạch vội vàng ngồi xổm người xuống, cài khóa cho cô, tiếp tục lẩm bẩm: “Vợ ơi, chúng ta kết hôn còn chưa đến một tháng mà, bây giờ hẳn là còn đang trong tuần trăng mật đâu, sao em có thể vắng vẻ chồng em như vậy chứ? Em sẽ không sợ chồng em chạy theo người khác sao?”

Đoàn Khanh Nhiên hoàn toàn không thèm để ý mà hừ lạnh: “Anh dám nói, chạy thử xem sao?”

Phong Thiếu Bạch tận dụng mọi thứ lập tức chỉ thiên thề bày tỏ sự trung thành: “Vợ ơi, anh và tên Đỗ Đào không có tiết tháo kia hoàn toàn không phải một đường, em cứ yên tâm đi, lòng anh đối với em giống như Đông Phương giáo chủ đối với Lệnh Hồ huynh, nhật nguyệt chứng giám, thiên địa làm chứng, em hiểu mà.”

Đoàn Khanh Nhiên lạnh lùng bình luận: “Lúc không có việc gì không cần lại xem phim võ hiệp máu chó phục chế gì đó đâu, đầu óc anh vốn dĩ liền không thông minh, đừng bị độc hại đến cuối cùng một chút EQ cũng không còn nữa.”

Phong Thiếu Bạch khóe miệng co quắp: “…… Ê em giống như làm lơ trọng điểm trong lời anh nói đi?”

Đoàn Khanh Nhiên không để ý tới anh, vặn tay nắm cửa, liền phải ra đi bên ngoài.

Phong Thiếu Bạch không cam lòng mà tiếp tục thuyết phục: “Vợ ơi, công việc pháp y kia có thể từ chức không? Em ngẫm lại đi, công việc kia yêu cầu cả ngày giải phẫu phân tích nghiên cứu thi thể, buồn tẻ vô vị lại khủng bố không nói, còn cần 24 giờ tùy thời đợi lệnh, hàng năm không nghỉ, lao tâm lao lực, vô cùng vất vả. Bây giờ anh có năng lực nuôi em và Manh Manh, thật sự không cần em liều mạng làm việc như vậy. Bây giờ em chỉ cần mỗi ngày trang điểm thật xinh đẹp, sau đó mua một con Golden Retriever, lúc không có việc gì thì dắt chó đi dạo, khi có việc thì đi chơi với con, chờ anh tan tầm trở về, một nhà ba người chúng ta liền ngồi vây quanh bên cạnh bàn, vui vẻ mà ăn cơm, vô cùng náo nhiệt vượt qua ban đêm đẹp đẽ, không phải rất tốt sao?”