Lãng Mạn

Chương 3: Đánh nhau, đánh nhau, trận chiến dao súng (3)



Đoàn Khanh Nhiên rốt cuộc ngừng động tác, xoay người mặt đối mặt với Phong Thiếu Bạch, không đáp mà hỏi lại: “Ý anh là muốn bao nuôi tôi?”

Phong Thiếu Bạch đối với có thể truyền đạt ý của mình rõ ràng như thế đến cho vợ, rất là vui mừng, vì thế gật đầu như đảo tỏi. Hai mắt sáng lấp lánh, nhìn Đoàn Khanh Nhiên, liền giống như chú cún chờ đợi được cho ăn vậy.

Khóe miệng Đoàn Khanh Nhiên hơi hơi cong lên, hỏi lại: “Ở trong mắt tôi, anh nhìn thấy thứ gì?”

Phong Thiếu Bạch tư duy nhảy vọt, hoàn toàn không chịu hình thái cực hạn, cho dù đối phương đột nhiên chuyển đề tài ra cách xa vạn dặm, Phong nhị thiếu cũng một chút không có chướng ngại tư duy. Bởi vậy anh không có bất kỳ do dự gì, lập tức đáp: “Anh!” —— Thật là sung sướng, hơn nữa không biết xấu hổ, càng là tràn đầy tự tin.

Đoàn Khanh Nhiên hiển nhiên đối với bản tính của người này hiểu biết đến rõ ràng rành mạch, ngay cả xem thường cũng lười đến cho anh, thu ý cười, cắn răng bật ra ba chữ: “Anh, nằm, mơ.” Nắm đầu Phong nhị thiếu khiến cho anh nhìn chung quanh toàn cảnh căn phòng này một lần, nói cho anh, “Anh thấy rõ chưa, đây là nhà tôi, anh ở nơi này, muốn nói bao nuôi, cũng là tôi bao nuôi anh, được không?” Sau đó không hề cùng thứ này nhiều một câu vô nghĩa, “cành cạch” một tiếng, đóng lại cửa phòng trộm, dẫm lên giày cao gót “cạch cạch” liền đi xa.

Phong nhị thiếu thành công trở thành đối tượng bị bao nuôi rất buồn bực, vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy con trai Đoàn Manh Manh giống như hồn ma, đứng ở phía sau, vẻ mặt thương hại mà ngẩng đầu nhìn anh: “Đồng chí Phong Thiếu Bạch, không cần tự ti, cho dù bố bị mẹ con bao nuôi, con cũng sẽ không khinh thường bố, con sẽ vẫn luôn tôn kính bố như bố ruột con vậy, đối đãi như vậy.” Sau đó, cầm bánh kem chocolate, giống như hồn ma lại bay vào trong căn phòng nhỏ của mình.

Phong Thiếu Bạch rõ ràng nghe được tiếng nói thầm thật là buồn rầu của con trai: “Haizz, thì ra là một tên trai bao ăn bám, xem ra áp lực của mẹ lớn đây…… Mình phải tiết kiệm chút cho mẹ…… Ừm, hôm nay cũng chỉ ăn một nửa cái bánh kem thôi, còn phải để dành đến ngày mai……”

Khóe miệng và khóe mắt của Phong Thiếu Bạch cùng nhau bắt đầu co quắp: Ê cái bánh kem kia rõ ràng là bố con mua cho con được không! Đứa nhỏ này làm sao mà có thể trưởng thành sớm thành cái dạng này, “ăn bám”, “trai bao”, những lời này đều là học theo ai? Xem ra cần phải nói chuyện rõ ràng với nhà trẻ về phương diện này, một đứa trẻ nhà anh trong sáng hồn nhiên đi vào, làm sao mà ra tới là một thằng nít ranh làm người hận đến ngứa răng?

…… Không! Trọng điểm của vấn đề là anh đường đường là chủ tịch của giải trí Thế Tước làm sao mà liền thành tên trai bao ăn bám? Uy nghiêm của người cha anh chạy đi đâu rồi!

*

Buổi tối, Phong Thiếu Bạch ở trong ánh mắt u buồn mà lại đáng thương của con trai yên lặng cho bé uống một ly sữa bò tươi nóng, sau đó học theo Đoàn Khanh Nhiên kể chuyện cho con trai trước khi ngủ.

“Ngày xửa ngày xưa, có một nàng công chúa xinh đẹp……”

Chuyện xưa mới vừa bắt đầu, đã bị bạn nhỏ Đoàn Manh Manh ghét bỏ: “Loại chuyện xưa này, mẹ con ở khi con ba tuổi liền không kể nữa được không? Quá máu chó, kết cục cuối cùng nhất định là hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau trọn đời.”

Phong Thiếu Bạch “bốp” một cái khép lại sách tranh cổ tích, mạnh miệng mà nói: “Bố con sẽ kể cho con tình tiết nhàm chán như vậy sao? Bố muốn kể rõ ràng là chuyện dốc lòng mạo hiểm của công chúa cùng anh em hồ lô đại chiến với xà yêu!”

Đoàn Manh Manh hoàn toàn không cho cha bé mặt mũi, tiếng con nít ngây ngô giáo dục mà nói: “Xin đừng làm công chúa tùy tiện xuyên qua, được không?”

Phong Thiếu Bạch bại lui: “…… Vậy bình thường mẹ con đều kể cho con nghe chuyện gì?”

Đoàn Manh Manh xòe bàn tay mũm mĩm, đếm từng ngón từng ngón: “Thì là những vụ án mẹ đã phá trong cục thôi, nào là nướng thịt người, nào là vụ án bầm thây trong két nước của khách sạn nè……”

Phong Thiếu Bạch: “……”

*

Phong nhị thiếu vịn tường yên lặng đi ra phòng ngủ của con trai, trong lòng càng thêm kiên định niềm tin muốn cho vợ từ chức.

—— F*ck sự ngây thơ chất phác của con anh rớt ở nơi nào rồi?

Phong Thiếu Bạch nội thương sâu nặng, cũng lo lắng sốt ruột cho tương lai của con trai, trằn trọc cả đêm, khi sắc trời sáng lên mới mông lung có một chút buồn ngủ.

Đột nhiên, một trận tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên, ở sáng sớm yên tĩnh có vẻ đặc biệt chói tai.

Đầu óc của Phong Thiếu Bạch còn đang hỗn độn mơ màng, tùy tay cầm lấy di động, ấn xuống phím nghe, mơ hồ mà bật ra một chữ: “Alo……”

“Phong Thiếu Bạch, vợ anh xảy ra tai nạn xe cộ!”