Lãng Mạn

Chương 5: Sự cố, sự cố, có nội tình



Đoàn Khanh Nhiên mang theo Phong Thiếu Bạch một lần nữa lấy số khám gấp.

Phong nhị thiếu đã trải qua đại bi đại hỉ, trong lúc nhất thời đầu còn có chút thiếu oxy, phản ứng còn không nhanh nhạy lắm. Chờ đến khi nhìn thấy bác sĩ mặc áo blouse trắng, Phong nhị thiếu mới như ở trong mộng mới tỉnh, tức khắc lại khẩn trương mà nắm lấy tay vợ lại lần nữa hai mắt đẫm lệ: “Em không cần giấu anh, nói cho anh đi, rốt cuộc bị thương ở đâu vậy?”

Đoàn Khanh Nhiên thở dài, ấn tên ngu ngốc này lên trên ghế, nói cho anh: “Yêu cầu chữa trị chính là anh, không phải tôi.”

Phong nhị thiếu không rõ nguyên do.

Đoàn Khanh Nhiên chỉ vào chân anh, hỏi: “Anh rốt cuộc là bị bắt cóc hay là bị cướp bóc? Sao mà cả đêm mới không thấy, anh lại có thể làm chính mình đến chật vật như vậy?”

Phong Thiếu Bạch cúi đầu vừa thấy, lúc này mới phát hiện chính mình thế nhưng không có mang giày!

Khi đó trong lòng anh như có lửa đốt, lòng tràn đầy trong đầu đều là an nguy của Đoàn Khanh Nhiên, sao mà còn lo lắng chuyện khác đâu? Nếu không phải Đoàn Manh Manh nhắc nhở, sợ là Phong nhị thiếu liền phải mặc áo ngủ ra cửa.

Dọc theo đường đi, Phong Thiếu Bạch đem hết khí lực cả người mà nhấn ga, rồi sau đó cũng không chú ý tình huống con đường dưới chân, cũng không biết phía trên đụng phải bột phấn thủy tinh hay là vật bén gì đó, lúc này bàn chân tất nhiên là dính bùn đen dơ bẩn cùng vết máu.

Phong nhị thiếu vốn dĩ bởi vì khẩn trương, trái lại không có cảm giác gì khác, lúc này thể xác và tinh thần thả lỏng, lập tức liền đau đến hít hà một hơi.

Bác sĩ vội vàng nâng chân Phong Thiếu Bạch lên để làm kiểm tra. Cũng may tuy rằng bàn chân đều là vết thương, nhìn qua rất là ghê người, nhưng rốt cuộc không có bất luận dị vật gì ghim sâu vào da thịt, bởi vậy chỉ cần rửa sạch bằng cồn i-ốt, lại dùng thuốc làm chút xử lý đơn giản, qua chút thời gian, vết thương này sẽ kết vảy, tự nhiên thì tốt rồi.

Đoàn Khanh Nhiên từ trước đến nay biết Phong Thiếu Bạch là người sợ đau, khi còn nhỏ cho dù anh ngã một cái, đều có thể khóc đến rung trời động đất, bởi vậy ở khi bác sĩ bôi thuốc, lần nữa nhắc nhở: “Nhẹ một chút! Bác sĩ làm nhẹ chút……” Cuối cùng đơn giản đoạt đi công việc của bác sĩ, tự mình thay Phong nhị thiếu xử lý miệng vết thương.

Phong Thiếu Bạch được vợ cho đãi ngộ cao như thế, thật là kinh hỉ, vì thế làm bộ làm tịch rầm rì đến càng vui sướng.

Thừa dịp cơ hội tốt này, Phong Thiếu Bạch nhắc lại chuyện cũ: “Vợ ơi, công việc kia của em vẫn là từ chức đi. Công việc kia của em tính nguy hiểm trước giờ thì không nói, chỉ nói an nguy trên đường này, cũng thật sự làm anh rất lo lắng đó. Em nhìn một cái, bây giờ bên ngoài loạn như vậy, lòng người tệ như vậy, hôm nay rất may mắn không xảy ra chuyện gì. Sau này thì sao đâu? Nếu em thật sự……” Phong Thiếu Bạch dừng một chút, cuối cùng không dám nói hết câu này ra, “Em bảo Manh Manh làm sao bây giờ? Em bảo anh sống như thế nào đây?”

Đoàn Khanh Nhiên vẻ mặt lạnh nhạt: “Nếu thực sự có một ngày như vậy, anh tiếp tục làm Phong nhị thiếu ở Đế Đô của anh. Đến nỗi Đoàn Manh Manh, anh liền đưa thằng bé đến viện phúc lợi đi.”

Phong nhị thiếu bị chặn họng đến cứng lại: “Em đang nói bậy gì đó?”

Đoàn Khanh Nhiên tiếp tục động tác dưới tay, đầu cũng không nâng lên: “Tôi đang nói sự thật, Đoàn Manh Manh không phải là con trai anh, anh không cần phụ trách với thằng bé.”

Phong Thiếu Bạch cắn răng, muốn tức giận với cô gái đang ngồi xổm trên mặt đất rửa chân vì mình, nhưng sự tức giận kia lên tới cổ họng, liền tự động tan thành mây khói, như thế nào cũng ra không được, cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài: “Em không muốn thừa nhận, vậy vấn đề này, chúng ta liền không nói nữa. Nhưng anh muốn nói cho em biết, chỉ cần Đoàn Manh Manh là con trai em, vậy anh liền nhất định phải làm cha thằng bé.”

Đoàn Khanh Nhiên hừ một tiếng: “Quả nhiên là lưu manh, đều là tư duy của kẻ cường đạo.”

Phong Thiếu Bạch không phụ kỳ vọng của Đoàn Khanh Nhiên, bắt đầu la lối khóc lóc chơi xấu, đem đề tài một lần nữa vòng trở về: “Anh mặc kệ, lúc này em nhất định phải từ chức! Vốn dĩ là, đàn ông chính là phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, đâu cần dùng đến phụ nữ đi ra ngoài xuất đầu lộ diện? Vì việc này, Đỗ Đào đều từng cười nhạo anh rất nhiều rồi đó.”

Đoàn Khanh Nhiên đối với chủ nghĩa gia trưởng của Đỗ Đào từ trước đến nay đều khinh bỉ: “Anh lại cùng Đỗ Đào quậy với nhau, chỉ số thông minh sẽ càng ngày càng thấp.”

Phong Thiếu Bạch không thuận theo không cào, nháy mắt hóa thân thành đứa bé ba tuổi ấu trĩ: “Em không từ chức anh liền đến trong cục các em đi khiếu nại em, liền nói em làm việc đến ngay cả chồng con đều bỏ bê! Thế nào? Sợ rồi sao?”

—— Đoàn Khanh Nhiên cảm thấy bạn nhỏ Đoàn Manh Manh đều chín chắn hơn anh nhiều!

Nhịn nửa ngày, Đoàn Khanh Nhiên rốt cuộc không nhịn nữa: “Vậy tôi thật là phải cảm ơn anh, giải thưởng cá nhân tiên tiến của năm nay phỏng chừng chắc chắn là tôi rồi.”

“……” Phong Thiếu Bạch không sợ thất bại, không ngừng cố gắng, triển khai thế công khổ tình, ý đồ dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục, “Vợ ơi, em thật sự lại suy xét đề nghị của anh một chút đi. Không phải mỗi lần đều giống hôm nay may mắn như vậy đâu. Nếu hôm nay không phải em lái chiếc xe hệ thống an toàn lớn mạnh kia, hậu quả kia anh thật sự không thể nào thừa nhận được.”

Không đề cập tới việc này còn tốt, vừa nhắc tới cái này, Đoàn Khanh Nhiên liền tức giận, cầm tăm bông liền dùng sức chọc vào miệng vết thương của Phong Thiếu Bạch: “Nếu không phải chiếc xe kia của anh quá thấy được, cũng sẽ không trêu chọc ra cái thị phi này tới cho tôi. Trên thế giới này chính là có đám nhà giàu mới nổi các anh thích khoe ra, mới có nhiều người ghét giàu tồn tại như vậy!”

Phong nhị thiếu tức khắc liền đau đến nhe răng trợn mắt, “ui da” kêu lên.

Đột nhiên, có một giọng nữ thanh thúy hơi mang vẻ không đứng đắn xen vào: “Xe quá thấy được mới ra sự cố? Là có ý gì?”

Thanh âm này quá mức quen thuộc, Đoàn Khanh Nhiên không cần quay đầu lại, cũng biết ai tới.

Kỷ Lương.

—— Người này và Đoàn Khanh Nhiên làm việc ở cùng một cục cảnh sát, tuy rằng tuổi còn trẻ, lại là một thần thám thủ đoạn độc ác, thường lấy thủ đoạn sấm rền gió cuốn, phá giải vụ án các kiểu, cùng Đoàn Khanh Nhiên cũng xưng là hai đại BOSS biến thái trong  cục cảnh sát.

Bất luận một tầng quan hệ này, Đoàn Khanh Nhiên và Kỷ Lương cũng là quan hệ cá nhân cực kỳ thân mật.

Rất nhiều người không rõ pháp y Đoàn của khoa giám chứng này như thế nào sẽ cùng đội trưởng Lương của đội cảnh sát nhìn vừa mắt nhau, hai người này tính tình rõ ràng chính là trời nam biển bắc, khác nhau như trời với đất: Một người quạnh quẽ như băng, một người cà lơ phất phơ.

Kỳ thật, nếu dùng vấn đề này tới hỏi Đoàn Khanh Nhiên, cô ước chừng cũng không thể cho ra đáp án chuẩn xác gì.

Cô chỉ nhớ rõ lần đầu tiên khi ở trong cục nhìn thấy Kỷ Lương, cô cũng không có cảm giác đặc thù gì, càng thêm sẽ không nhiệt tình đến cùng người này đi xưng huynh gọi đệ. Gặp mặt cũng chỉ là khẽ gật đầu chào nhau, khi làm việc cũng chỉ là dùng lễ phép đối đãi.

Chỉ là duyên phận chính là khéo như vậy, cô cư nhiên khi họp phụ huynh ở nhà trẻ sẽ đụng phải Kỷ Lương, càng không thể tưởng được chính là, Đoàn Manh Manh mỗi ngày về nhà nhắc mãi bạn nhỏ Kỷ Tiểu Duệ cư nhiên là con trai của Kỷ Lương.

Hai người thông đồng như vậy.

Tuy rằng hai người giao lưu cơ bản dựa vào tổn hại nhau, nhưng không ngại với hai kẻ biến thái này cấu kết với nhau làm việc xấu, cùng nhau tai họa cho đồng nghiệp trong cục cảnh sát.

Đoàn Khanh Nhiên nhướng mày, quay đầu lại: “Vụ án này đến trên tay cậu?”

Cô gái dựa vào khung cửa đánh giá Đoàn Khanh Nhiên từ trên xuống dưới vài lần, mới nói: “Tớ cũng là mới biết được đứa xui xẻo bị đụng kia cư nhiên là cậu.”

Nhìn thấy Đoàn Khanh Nhiên không có việc gì, Kỷ Lương cũng liền an tâm rồi, vì thế lại nói ra nghi hoặc lúc trước: “Vừa rồi cậu nói, là có ý gì?”

Công việc rửa sạch bôi thuốc dưới tay Đoàn Khanh Nhiên vừa lúc kết thúc, cũng không lại quản Phong Thiếu Bạch vẻ mặt kiểu oán phụ vô cùng đáng thương nhìn cô, đứng dậy, nói cho Kỷ Lương: “Lúc ấy, tớ cùng với chiếc xe mất khống chế kia trung gian rõ ràng còn có một đoạn khoảng cách an toàn, tớ cũng phát hiện không thích hợp, đã tiến hành né tránh khẩn cấp rồi. Nhưng chiếc xe kia cư nhiên còn có thể thẳng tắp mà đụng vào. Nếu cái này thật là mất khống chế, vậy chỉ có thể nói, tớ thật là đứa xui xẻo nhất trên thế giới 1 phần nghìn tỷ không được ông trời chiếu cố kia.”

Chú thích: Kỷ Lương là nữ chính trong truyện “Mẹ lưu manh, con thiên tài” của tác giả Quỷ Miêu Tử.