Lãng Mạn

Chương 6: Bao nuôi, bao nuôi, lưu truyền ngôn



Kỷ Lương nhăn mày lại: “Cái tên đụng phải cậu kia hiện tại đang đợi ở trong cục. Theo khẩu cung của ông ta là ban ngày gặp ma, vốn dĩ là tớ suy đoán tinh thần của ông ta không bình thường……” Dừng một chút, đột nhiên liền nở nụ cười, “Nhưng mà bây giờ vừa nghe cậu nói như vậy, nhưng thật ra tớ có một ý tưởng khác. Cậu muốn nghe một chút hay không?”

Đoàn Khanh Nhiên biết từ miệng cô ấy sẽ nói không ra được lời hay gì cả, vì thế mặt không có biểu tình mà nói: “Tớ cự tuyệt tiếp thu.”

Kỷ Lương hoàn toàn không thèm để ý đến ý tưởng của đối phương, trên mặt bảy phần trêu chọc, thật là sung sướng: “Có lẽ là bởi vì khuôn mặt như khối băng này của cậu lớn lên quá giống với ma quỷ, cho nên dọa người bể gan, muốn tới đồng quy vu tận với cậu đâu.”

Đoàn Khanh Nhiên còn chưa nói lời nào, nhưng thật ra Phong Thiếu Bạch đột nhiên chen miệng: “Đợi đã, ý của hai người là đây không phải là sự cố giao thông bình thường? Là có người có ý định? Đã sớm định sẵn mục tiêu?”

Nói cách khác, Đoàn Khanh Nhiên thiếu chút nữa chết ở dưới sự mưu sát của người khác?

Phong Thiếu Bạch tư duy khuếch tán mở ra, não bổ một phát không thể vãn hồi, tưởng tượng đến Đoàn Khanh Nhiên cư nhiên biến thành con mồi của người khác lúc nào cũng ở vào hoàn cảnh nguy hiểm, tức khắc liền sợ hãi không thôi. Tùy theo mà bốc lên, là lửa giận ngập đầy bụng, không chỗ trút xuống. Cuối cùng, thế nhưng đối với Kỷ Lương đang dựa cửa mà sủa: “Đám nhân viên chính phủ các người, thật là phế vật, cầm tiền mà chúng tôi nộp thuế, cái gì thật sự đều không làm còn chưa tính, bây giờ cư nhiên ngay cả an toàn của người dân thành phố đều bảo đảm không được là sao?”

Kỷ Lương cũng không tức giận, ngược lại híp mắt cười đến càng vui vẻ, giống như vừa mới nhìn thấy trong phòng này còn có một con quái vật khổng lồ như vậy: “Ê, đây không phải là Phong nhị thiếu sao? Nghe nói Phong phu nhân vợ anh chính là đệ nhất nữ pháp y trong cục tôi nha, không cần hoài nghi, nhân viên chính phủ đứng đắn. Bây giờ anh cư nhiên dám trắng trợn táo bạo mà mắng vợ anh là phế vật như vậy, xem ra lá gan đủ to rồi, có thể tháo ra đi băm cho lợn ăn.” Quay đầu hỏi Đoàn Khanh Nhiên, “Cậu nói đúng không?”

Đoàn Khanh Nhiên liếc xéo nhìn Phong Thiếu Bạch một cái.

Phong nhị thiếu lập tức thay đổi hình thức dịu dàng, xoay tròn đều không mang theo nhanh như vậy! Mắt anh ngậm nước đái ngựa, ánh lệ long lanh, nắm lấy tay Đoàn Khanh Nhiên tỏ rõ trong sạch: “Vợ ơi, em không cần nghe bà cô lưu manh này châm ngòi ly gián! Cô ta rõ ràng chính là vì không có đàn ông yêu thương, gây ra tâm lý vặn vẹo nghiêm trọng. Đây thuần túy là đang ghen ghét vợ chồng chúng ta tình thâm, tương thân tương ái đâu.”

Đoàn Khanh Nhiên đối với chỉ số thông minh của Phong Thiếu Bạch không ôm chờ mong: “Anh không nói lời nào không ai xem anh bị câm đâu; anh vừa nói ra, người khác chỉ biết xem anh là thằng thiểu năng trí tuệ.”

“……” Bị vợ hoàn toàn xem thường Phong nhị thiếu cả người tối tăm, cúi đầu che mặt, giống như một cây nấm mốc vậy, từ đầu đến chân đều tản ra hơi thở u oán.

Đoàn Khanh Nhiên kéo Kỷ Lương sang một bên, có một số việc, không thích hợp để cho Phong Thiếu Bạch biết.

“Có phải cậu có manh mối gì hay không?”

Kỷ Lương gật đầu: “Chuyện này có thể có quan hệ với Dương Khắc An.”

Dương Khắc An.

—— Cái tên này Đoàn Khanh Nhiên rất quen thuộc. Ở vụ án cô và Kỷ Lương hợp tác phá án, người này, án này xem như rất đặc thù, muốn khiến người quên đều khó. Đương nhiên, không chỉ là bởi vì vụ án giết người kia là vụ án đầu tiên cô đến trong cục phá án đơn giản như vậy.

Năm đó, tên sát nhân biến thái này lấy các loại phương thức tàn nhẫn giết hại vô số tính mạng, còn chuyên môn chọn nhiều kiểu thiếu nữ mới hơn hai mươi xuống tay, tất nhiên là làm cả Đế Đô trong một đoạn thời gian rất dài đều là lòng người hoảng sợ, trong cục càng là vì vụ án kia chuyên môn thành lập một tổ chuyên án.

Khi đó Đoàn Khanh Nhiên tuy là người mới trong cục cảnh sát, nhưng dựa vào cá tính cẩn thận cùng với tố chất giám chứng chuyên nghiệp không thua kém với tiền bối, cũng được chọn vào tổ chuyên án, cộng sự với Kỷ Lương. Đoàn Khanh Nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, ở trên nhiều thi thể nghiên cứu vài đêm, rốt cuộc tìm ra một ít dấu vết để lại. Cuối cùng càng là lấy thân phạm hiểm, tự mình đi làm “mồi câu”, lúc này mới dẫn tới Dương Khắc An mắc câu, bắt được hung thủ.

Kỳ thật tình huống lúc ấy vẫn là rất nguy cấp. Đoàn Khanh Nhiên tuy rằng tài cao gan lớn, nhưng chung quy kinh nghiệm thực tiễn quá ít, ở khi sắp chế phục họ Dương, lại bị gã làm bộ đau tim lừa gạt. Tình thế lập tức nghịch chuyển, nếu không phải Kỷ Lương kịp thời đuổi tới, chỉ sợ Đoàn Khanh Nhiên không chết cũng sẽ sợ đến chết khiếp.

Hai người phí sức lực rất lớn mới bắt được hung thủ trở về, cứ cho rằng pháp luật sẽ cho một phán quyết công bằng, lại không nghĩ rằng, một tờ giấy chứng nhận bệnh tâm thần, làm Dương Khắc An thoát khỏi tội chết, tiếp tục tiêu dao mà tồn tại, chẳng qua địa điểm đổi thành trong ngục giam mà thôi.

Mà gần đây, Dương Khắc An trốn ngục!

Đoàn Khanh Nhiên có chút đau đầu: “Cho nên, ý cậu là gã trở về tìm chúng ta báo thù?”

*

Tuy rằng Kỷ Lương nói rằng suy đoán về Dương Khắc An cô ấy còn chưa xác định, cần phải lại đi điều tra, nhưng mà Đoàn Khanh Nhiên biết cô ấy một khi đã nói như vậy, tất nhiên là có căn cứ, bởi vậy cũng không dám lơ là.

Đương nhiên, việc này, cô sẽ là sẽ không nói cho Phong Thiếu Bạch.

Nói rồi, cũng chỉ sẽ khiến tên ngu ngốc kia tăng thêm lo lắng mà thôi. Nói không chừng còn sẽ bởi vậy, mà náo loạn một hồi, mục đích là để khiến cho cô từ chức về nhà. Mà lớn hơn nữa có thể là, tên ngu ngốc không thường thức kia sẽ học theo trong phim, ngây ngốc mà đi mướn một đám bảo tiêu, từ đây tiến hành bảo vệ cô toàn diện 24 giờ.

Cho nên, ở trên đường về nhà, khi Phong Thiếu Bạch dò hỏi hai người các cô đã lặng lẽ nói gì đó, Đoàn Khanh Nhiên chỉ là nhàn nhạt mà nói: “Nói là vụ án này, có lẽ thật là chúng ta nghĩ nhiều rồi, không chừng liền giống như Kỷ Lương đã nói, cái tên lái xe đụng tôi kia, bất quá tinh thần có vấn đề mà thôi.”

Phong Thiếu Bạch trầm mặc, ánh mắt bỗng nhiên lạnh lẽo.

Anh hiểu biết Đoàn Khanh Nhiên còn hơn cô hiểu chính mình càng nhiều, khi Đoàn Khanh Nhiên bất an, sẽ vô ý thức mà dùng tay đi xoa huyệt Thái Dương.

Mà cô, vừa mới lại xuất hiện cái động tác này.

Đoàn Khanh Nhiên, đang nói dối!

Cái “sự cố” này, quả nhiên là do người làm, có người ở sau lưng thao túng.

Dung lượng não của Phong Thiếu Bạch không lớn, lại trước tiên ở trong đầu liệt kê ra một tờ danh sách kẻ thù có thể sẽ xúc phạm tới Đoàn Khanh Nhiên, trong lòng tức khắc liền có số.

—— Đương nhiên, suy nghĩ của anh với suy nghĩ của Đoàn Khanh Nhiên đã sớm lệch lạc cách xa vạn dặm.

Phong Thiếu Bạch nhìn Đoàn Khanh Nhiên đang cúi đầu trầm tư ở bên cạnh, ánh mắt càng ngày càng tối, khuôn mặt baby đẹp trai kia ngày thường dễ thân giống như phảng phất mặt trời chói chang bị mây đen che khuất ánh sáng, tối đến kỳ cục: Những người đó, khinh người quá đáng!

Khi hai người đang từng người nghĩ tâm tư của mình, tiếng chuông điện thoại không hề báo động trước mà vang lên.

Đoàn Khanh Nhiên nhìn người tên người gọi đến, nhướng mày, ném điện thoại cho Phong Thiếu Bạch: “Đại tiểu thư nhà anh.”

Trong mắt Phong Thiếu Bạch khẽ hiện lên vẻ chán ghét, nhưng vẫn là cầm lấy điện thoại nghe máy: “Alo, chị cả?”

Đầu kia điện thoại là một giọng nữ khẽ hiện vẻ nghiêm khắc cũ kỹ, cũng không vô nghĩa với Phong Thiếu Bạch, vào thẳng chủ đề: “Nghe nói cậu ở trước mặt mọi người tuyên bố đã từng bao nuôi một người phụ nữ?”

“……” Tai mắt của nhà họ Phong quả nhiên trải rộng khắp Đế Đô, anh chỉ là khi ở bệnh viện bởi vì cảm xúc kích động nói không lựa lời mà thôi, cư nhiên nhanh như vậy liền truyền quay lại nhà họ Phong rồi.

Phong đại tiểu thư tiếp tục nói: “Tuy rằng cậu không phải con vợ cả của nhà họ Phong tôi, nhưng ở trong mắt người bên ngoài, cậu vẫn là họ Phong. Hy vọng cậu thời khắc chú ý hình tượng của mình, không cần bôi đen cho nhà họ Phong tôi.”