Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 751: Ngũ Phong ngũ đạo quan



“Chúng ta đi thôi.”

Diệp Thiên như không nhìn thấy Chu Phong. Anh phất tay tuỳ ý, sau đó quay người rồi đi về phía con đường khác.

Ba cô gái phía Bạch Tử U liền đi theo sau.

Cảnh này khiến Chu Phong trông thấy mà nóng mắt.

Hắn không hiểu. Cho dù là gia thế của tên họ Diệp kia có khủng cỡ nào nhưng hắn không có lấy chút thực lực thì làm sao có thể khiến cho cả ba cô gái kia cam tâm tình nguyện đi theo vậy được chứ?

“Phong Nhi, ta đã nói rồi. Đừng đụng tới bọn họ.” Tô Vân Hải lúc này nói với giọng trách móc.

“Sư phụ. Con không phục, vả lại con cũng không đụng tới bọn họ. Con nhìn tên tiểu tử kia không ưng mắt. Rõ ràng hắn chỉ là một người bình thường. Dựa vào đâu mà ông cố Chu giúp hắn?” Chu Phong bất mãn.

“Là con không phục khi ba cô gái kia đi theo hắn phải không?” Tô Vân Hải nói rồi lắc đầu bất lực.

Chu Phong cũng chẳng tỏ vẻ ái ngại. Hắn lên tiếng: “Mỹ nhân đi với thiên tài, nhưng tên tiểu tử kia thì không xứng.”

“Thân phận của hắn hiện giờ thế nào chúng ta còn chưa rõ. Con không phục cũng chẳng thể làm gì khác được cả.” Tô Vân Hải nhanh chóng chuyển chủ đề.

“Thế nhưng lần đại hội này khác với mọi năm. Không phải ai cũng có thể tới ngọn núi cao nhất được. Ví dụ như vừa rồi, trong mấy người đó ra, ngoài ông cố Chu có chút danh tiếng, có thể đi vào trong thì những người còn lại e rằng không có tư cách vào, bọn họ chỉ có thể thông qua cửa ải thử thách mới vào được.”

“Và theo như luồng thông tin mà ta biết được trước thì để vào được ngọn núi chính phải trải qua năm cửa ải, vừa hay mỗi ngọn núi được sắp xếp một ải.”

“Vả lại càng vào ải sau thì độ khó càng tăng dần. Sau đó thì không được ai ra tay giúp đỡ ai cho nên tên tiểu tử đó không tới được ngọn núi cao nhất đâu.”

“Đợi tới lúc đó, hắn sẽ phải nói rõ thân phận của mình mới có thể đi về phía ngọn núi cao nhất được.”

Tô Vân Hải đem mọi thứ ông ta dự tính trong lòng ra nói hết với Chu Phong.

Chu Phong nghe xong thì mắt sáng lên, hắn vội đáp lời: “Sư phụ, giờ chúng ta vào trong. Chúng ta ngồi trên ngọn cao nhất xem bọn họ bẽ mặt ra sao.”

…..

Ngũ Phong Sơn.

Đây là thánh địa của Bắc Thiên Các. Lúc này mấy người phía Diệp Thiên đã tới vị trí vách núi rất cao và dốc. Người ở bên trong rất nhiều. Về cơ bản thì bọn họ đều không có thiệp mời. Bọn họ tới đây để trải qua cửa ải thử thách sau đó vào đỉnh núi cao nhất.

“Mẹ kiếp qua thế nào bây giờ?”

“Mới ải đầu tiên đã ghế này. Nghe nói sau đó còn khó hơn.”

“Ông đây không tới núi cao nhất nữa. Rút lui khỏi trận đấu của Bắc Thiên Các không được hay sao?”

“Đúng là mất hứng.”

Cả đám người tụ tập bên ngoài vách núi rất cao và cheo leo.

Phóng tầm mắt nhìn ra xa, lớp sương mù bao phủ, xa xa có thể trông thấy thấp thoáng đường nét của ngọn núi đầu tiên và ngọn núi thứ hai.

Thế nhưng điểm liên kết giữa vách núi và ngọn núi thứ nhất lại chỉ có vài sợi dây chất liệu không giống nhau.

Có dây thừng gai bình thường, có dây sắt, có lụa…

Rất rõ ràng, muốn đi qua nơi này thì chỉ có thể dựa vào mấy sợi dây kết nối này mà thôi.

Nhóm người Diệp Thiên đã tới đây.

“Cái này trông thì có vẻ đơn giản đấy.” Bạch Tử U liếc nhìn rồi nói.

Giọng nói của cô không quá to, cũng không phải nhỏ nên người bên cạnh có thể nghe được. Bọn họ nghe thấy thì tỏ vẻ kinh ngạc rồi lập tức nhìn ngay sang Bạch Tử U.

Khi bọn họ phát hiện ra đó là một cô gái xinh đẹp thì người nào người nấy sáng cả mắt lên.

“Ồ, mỹ nhân của gia tộc nào đây? Thực lực thế nào mà lại thự tin như vậy?”

“Ha ha, cũng còn cách tiểu thuyết cả trăm dặm nữa mới đến. Cô cho rằng đơn giản vậy sao? Đừng nói nói khoác quá.”

“Tôi là võ sĩ tầng thứ năm mà còn không dám nói nó đơn giản.”

Mọi người bắt đầu xôn xao.

Bạch Tử U chỉ lắc đầu cười nhạt sau đó nhìn sang phía Diệp Thiên như thể đợi lệnh.

Diệp Thiên vừa cười vừa lắc đầu: “Tử U, cô thị phạm trước đi.”

“Vâng.” Bạch Tử U nhếch miệng cười.

Cô chậm rãi bước lên phía trước của một sợi dây kết nối. Đó là đoạn dây bằng sắt.

Đây cũng là đoạn dây mà nhiều người lựa chọn nhất. Thế nhưng phần lớn mọi người chỉ có thể đi chừng mười mét là đã lảo đảo và vội quay về.

Đứng ở vách núi cúi đầu nhìn xuống độ cao cả nghìn mét, gió lạnh thấu xương, gió bạt đến mức quần áo bay phần phật. Nếu như rơi xuống kia thì e rằng người còn chưa ngã xuống đất đã chết vì sợ rồi.

Bạch Tử U lại tỏ ra hết sức bình tĩnh.

“Đến rồi, đến rồi…. lại có người muốn thử, vả lại còn là một mỹ nhân nữa.”

Ánh mắt của tất cả mọi người gần như đều bị thu hút bởi Bạch Tử U.

Phía trên còn có một con đường men theo vách núi được xây cho người đi. Những người có thiệp mời sẽ đi con đường này.

Không ít người bắt đầu nhìn xuống dưới để xem những người không có thiệp mời trải qua thử thách thế nào.

Nhưng dần dần bọn họ đều thấy vô vị.

Thực ra chỉ cần người có thực lực và có kinh nghiệm là có thể nhận ra những võ sĩ tầng thứ sáu có thể vượt qua ải này một cách dễ dàng.

Kể cả là võ sĩ tầng thứ năm, cũng chỉ là bài thử thách hơi khó một chút thôi chứ không đến mức không qua được.

Còn những người có thực lực thấp hơn, nếu không sợ mất mặt thì ngồi xuống leo qua cũng có thể hoàn thành thử thách.

Trước đây có không ít người dùng cách này để vượt qua thử thách này.

“Sư phụ, sư phụ nghĩ cô gái kia mất bao lâu mới có thể qua được?”

Ánh mắt của Chu Phong nhìn chằm chằm vào Bạch Tử U.

Hắn và môn chủ Lạc Bắc Môn Tô Vân Hải đã tới cửa quan sát trên đường lên núi và đang hướng tầm mắt xuống dưới.

Hắn không hỏi Bạch Tử U có thể qua hay không mà hỏi qua đó mất bao lâu thời gian, chứng tỏ trong lòng Chu Phong đã mặc nhận Bạch Tử U chắc chắn có thể vượt qua ải này.

Vì hai cô gái xinh đẹp còn lại cũng là đại mỹ nhân và còn rất lợi hại thì cô gái duy nhất còn lại chẳng có lý do gì là người bình thường cả.

Tô Vân Hải quan sát một lúc rồi chậm rãi lên tiếng: “Vật liên kết giữa điểm bắt đầu và ngọn núi đầu tiên không giống nhau. Rõ ràng rằng thông qua dây sắt để vượt qua đây là việc dễ làm nhất. Võ sĩ tầng thứ tư cũng có thể bò mà qua đó được, còn lại thì đều là những lựa chọn khó khăn hơn, đặc biệt như dây lụa mỏng manh kia. Mỗi một lần qua có lẽ chỉ có thể một người bám lấy dây đó được thôi. Tuy nhiên vẫn có rủi ro dây đứt nữa.”

“Xem cô ta lựa chọn thế nào. Nếu chọn dây sắt thì khoảng cách trăm mét có lẽ cũng chỉ cần một phút.”

“Nếu chọn dây sắt…”

Tô Vân Hải vừa quan sát vừa nói, như thể mọi việc đều trong dự liệu của ông ta vậy.

“Một phút? Vậy cũng quá nhanh ấy chứ.” Chu Phong gật đầu.

“Ải đầu tiên này là Nhất Tuyến Thiên nổi tiếng của Bắc Thiên Các. Tuyến thứ nhất hoặc là tới được đỉnh núi thứ nhất, hoặc là sẽ bị rơi xuống vực sâu thăm thẳm.” Tô Vân Hải đáp lời.

“Cho nên ải đầu tiên thực ra thử thách tâm tính. Cho dù là võ sĩ tầng thứ tám, nếu như tâm tính không tốt thì e rằng cũng khó mà qua.”

Ông ta đương nói thì Bạch Tử U đã di chuyển. Chỉ thấy một bên mũi chân của cô chậm rãi đạp vào dây sắt.

Dây sắt chợt cân bằng lại. Khi Bạch Tử U đứng cả người lên thì dây sắt không còn sao động nữa.

“Không ngờ mỹ nhân này lại là cao thủ.”

“Người vừa đứng lên là có thể kiểm soát được lực đạo, khiến cho dây sắt không dao động nữa. Đây đúng là cao thủ, chắc chắn vượt qua tầng thứ sáu rồi.”

“Không chỉ đứng lên, cậu có thấy cô ấy đã di chuyển rồi không. Thế mà dây sắt vẫn không hề có dấu hiệu lắc lư.”

“Lợi hại thật.”

Mọi người đổ dồn ánh mắt nhìn từng hành động của Bạch Tử U rồi kinh ngạc lên tiếng.

Trước đó đã có không ít người thử nhưng không có một ai có thể giữ được bộ dạng thong dong nhàn nhã và tự tin bước đi như Bạch Tử U được. Và càng không có một ai khi đứng lên là có thể khiến dây sắt không hề lay động như vậy.