Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 752: Đều vượt qua



Vù vù…

Đương lúc mọi người còn đang dõi mắt nhìn thì Bạch Tử U đã đi từng bước chắc chắn bước qua dây sắt qua ải đầu tiên.

Cả quá trình hết sức thong dong nhẹ nhàng.

Trên phần cửa quan sát của chiếc cầu lên núi, không ít người vây lại xem.

“Nhìn từ hành động và khí tức của cô gái này để đánh giá thì chít ít cũng là võ sĩ với thực lực tầng thứ tám. Nhưng sao lại không nhận được thiệp mời chứ?”

“Tuổi của cô ấy cũng không phải lớn, thực lực lại mạnh thế này rồi. Lẽ ra tiếng tăm vang dội mới phải. Sao trước đó chưa bao giờ nghe nói tới tên cô ấy nhỉ?”

“Nhìn thấy cậu thanh niên đi cùng cô ta chưa? Làm theo người ta cả, người ta sai đâu đánh đó. Có lẽ cậu ta là con cháu của gia tộc ẩn danh không xuất thế, võ sĩ tầng thứ tám chỉ là vệ sĩ mà thôi.”

Mọi người ngỡ ngàng khi thấy thực lực của Bạch Tử U, đồng thời, họ cũng chú ý quan sát Diệp Thiên. Nhưng trong mắt mọi người thì Diệp Thiên chỉ mang hình ảnh của công tử con nhà quyền quý ẩn danh mà thôi.

Chu Phong nhìn Bạch Tử U đứng yên ổn trên ngọn núi thứ nhất cách đó trăm mét thì tỏ vẻ ham muốn.

“Một mỹ nhân xinh đẹp như vậy, có thực lực như vậy chính là đối tượng mà kiếp này mình nên theo đuổi.”

Đây chính là những gì mà Chu Phong nghĩ.

Thế nhưng ngay sau đó, giọng nói của môn chủ Lạc Bắc Môn lại đã vang lên: “Thân phận của tên họ Diệp kia càng ngày càng không đơn giản như chúng ta nghĩ đâu. Trước hết hắn được ông cố Chu cung kính phục tùng, sau đó thì có hai cô gái đã từng giao đấu với con bên ngoài cửa núi. Còn bây giờ cô gái duy nhất còn lại cũng thể hiện thực lực thế này thì chí ít cô ta cũng phải có thực lực tầng thứ tám.”

“Điều quan trọng hơn cả là ngoài ông cố Chu ra, tuổi tác những người còn lại đều không cao, nhưng thực lực bọn họ đã có người đạt vào tầng thứ tám rồi.”

“Đây là gia tộc thế nào và thực lực tầm cỡ nào mà có được thiên tài như vậy?” Tô Vân Hải tỏ rõ vẻ kinh ngạc.

Lạc Bắc Môn của ông ta cũng có thể được coi là thế lực tương đối mạnh. Mặc dù không bằng Bắc Thiên Các nhưng cũng gần như tương đương nhau. Có điều mười năm nay, Lạc Bắc Môn của ông ta cũng mới chỉ có một võ sĩ tầng thứ tám chưa tới ba mươi tuổi như Chu Phong.

Nhưng phía bên Diệp Thiên thì đã có tới ba người, vả lại bọn họ không phải giống như Chu Phong là đệ tử chân truyền, tương lai còn là gia chủ của Lạc Bắc Môn mà giống như thể vệ sĩ hoặc kẻ hầu người hạ của người thanh niên kia mà thôi.

Chu Phong nghe xong thì trong lòng lại rõ cảm giác đố kỵ. Hắn vẫn liên miệng nói không phục: “Cho dù có gia thế thế nào mà bản thân không ra làm sao thì cũng chỉ có thể bị đào thải mà thôi, vĩnh viễn chỉ có thể là một người bình thường.”

Miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng Chu Phong đã sốt ruột hơn hẳn. Hắn chỉ muốn làm sao có thể nhanh chóng tiếp cận được với ba cô gái phía Diệp Thiên.

Hắn không dám mơ tưởng mấy đến Chu Hoàng và Đông Phương Tĩnh nữa vì trước đó hắn và cả hai cô gái đã xảy ra mâu thuẫn, nhưng Bạch Tử U thì…

“Lại có người muốn vượt cửa ải rồi.”

Đương lúc Chu Phong nghĩ linh tinh thì đột nhiên có tiếng nói vang lên.

Khi nhìn xuống dưới, ánh mắt mọi người lại đổ dồn về một con đường khác.

Ngay sau đó có hai bóng hình quen thuộc xuất hiện trên vách núi cheo leo.

Một người chính là Đông Phương Tĩnh đã giao đấu với Chu Phong từ đầu. Người còn lại đương nhiên chính là Chu Hoàng – người chỉ cần chỉ đầu ngón tay đã khiến Chu Phong bay ra ngoài.

Hai người này vừa xuất hiện đã khiến mọi người bàn tán không thôi.

“Lại là hai mỹ nhân.”

“Không lẽ bọn họ cũng có thể vượt qua?”

“Chắc chắn có thể. Các cậu không thấy hai cô gái này đi cùng với cô gái vừa vượt qua thành công đấy sao?”

“Đây, đây… Bọn họ rốt cục là người của thế lực nào vậy?”

Cho dù ở phía trên cầu hay ở bên ngoài vách núi cheo leo thì ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về Chu Hoàng và Đông Phương Tĩnh.

“Anh Diệp, chúng tôi đi trước đây.”

Trước khi đặt chân lên sợi dây, Chu Hoàng và Đông Phương Tĩnh quay đầu lại cung kính chắp tay nói với Diệp Thiên.

Mọi người đều tập trung quan sát Diệp Thiên rồi tỏ vẻ ngỡ ngàng.

Chỉ thấy Diệp Thiên hơi gật đầu coi như đồng ý với hai người bọn họ.

Ngay sau đó, Chu Hoàng và Đông Phương Tĩnh mới bắt đầu nhấc chân lên.

“Trời ơi chọn dây thừng.”

Khi cả hai cô gái đặt chân lên sợi dây liên kết thì xung quanh vang lên những tiếng nói kinh ngạc.

Điều quan trọng là cả hai cô gái cùng đứng lên sợi dây thừng gai.

Mặc dù sợi dây thừng gai rất dày, không mỏng như dây sắt của Bạch Tử U nhưng chất liệu của loại dây này lại không bằng chất liệu sắt được, vả lại còn hai người muốn lên dây nữa.

Ở khoảng cách hơn hai trăm mét rõ ràng là thật khủng khiếp.

Quả nhiên.

Sau khi cả hai cô gái đứng lên thì sợi dây thừng đột nhiên lay động.

Động tĩnh này đương nhiên kéo theo cả tiếng ngạc nhiên của mọi người.

Độ dài cả trăm mét với độ cao hơn nghìn mét. Nếu như hụt chân bị rơi xuống thì kết cục chắc chắn sẽ là tan xương nát thịt.

Kể cả là võ sĩ tầng thứ mười ngã ở độ cao thế này xuống thì cũng chỉ có nước chết.

Thế nhưng ngay sau đó cả hai người đã cân bằng được sợi dây, sau đó bọn họ nắm tay nhau cùng bước với nhịp như nhau và cứ thế đi trên sợi dây ổn định.

“Mạnh quá.”

“Thực lực của bọn họ không hề thua kém với cô gái vừa đi qua.”

“Vả lại bọn họ còn lựa chọn dây thừng. Kể cả là gánh nặng tâm lý hay lực đạo trên cơ thể thì bọn họ cũng kiểm soát vô cùng tốt.”

“Hình như bọn họ có chút liên quan tới người thanh niên kia. Khi đối diện với người thanh niên kia, thái độ của bọn họ tỏ ra cung kính vô cùng.”

Mọi người kinh ngạc với hành động của Chu Hoàng và Đông Phương Tĩnh và bọn họ còn tỏ ra hiếu kỳ với thân phận của Diệp Thiên hơn. Cho nên ai nấy đều lần lượt suy đoán.

Rất nhiều người tỏ vẻ kiêng dè với Diệp Thiên. Bọn họ không phải kiêng dè với thực lực của Diệp Thiên mà bọn họ vì không biết rõ thân phận của Diệp Thiên và lo rằng Diệp Thiên có thân phận là công tử của thế lực nào đó rất mạnh cho nên mới tỏ ra dè chừng như vậy.

“Cậu Diệp, tôi cũng qua đó đây.” Lúc này ông cố Chu mới chắp tay lên tiếng.

Cảnh này lại khiến ai nấy được phen ngỡ ngàng không thôi.

Mấy người phía Bạch Tử U thì thôi cũng đành, giống như thể bọn họ đối xử với Hoàng đế vậy.

Có điều nhà họ Chu hiện tại mặc dù không còn như thời kỳ đỉnh cao nữa nhưng địa vị của ông cố Chu vẫn không hề suy giảm, thậm chí còn được người ta nể trọng hơn. Nhưng một người được bao người kính nể như vậy mà nay lại cung kính với một người thanh niên thì quả thực cho người ta cảm giác hoang mang hơn bao giờ hết.

“Ừm, ông đi trước đi.” Diệp Thiên gật đầu.

Còn anh chỉ ngẩng đầu nhìn về phía vách núi cheo leo, ánh mắt như có thể nhìn thấu và dồn sự chú ý lên một người nào đó.

Bên trong vách núi đó.

Ở một góc khuất tầm nhìn, có một bóng người mặc chiếc áo choàng có mũ đang đứng đó. Cả người náu kín trong chiếc áo gió, không nhìn rõ thân hình, còn khuôn mặt thì bị chiếc mũ che kín không nhận ra tướng mạo ra sao.

“Diệp Thiên…”

Một giọng nói già nua nhưng lại chất chứa sự từng trải vang lên: “Cậu vẫn tới Bắc Thiên Các chúng tôi. Không biết lần này lựa chọn của cậu là đúng hay sai.”

Giọng nói này không quá lớn, gần như chỉ có mình anh nghe được.

Nếu có các thành viên cốt cán của Bắc Thiên Các ở đây thì trăm phần trăm có thể nghe ra được. Giọng nói này rất quen thuộc với bọn họ, và đó chính là giọng nói của Bắc Dương – các chủ Bắc Thiên Các.

Thực ra khi biết được ông cố Chu tới đây, ông ta đã xuất hiện nơi vách núi và đôi mắt ông ta lúc này đang nhìn Diệp Thiên chằm chằm.