Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 753: Nườm nượp kéo đến



Ở nơi vách núi.

Ông cố Chu dễ dàng vượt qua cửa ải rồi thuận theo dây sắt đi về phía ngọn núi thứ nhất ở phía đối diện.

Đương lúc Diệp Thiên chuẩn bị đi tới bên sợi dây nối thì trong đám người nhốn nháo hẳn lên.

Chỉ thấy có vài bóng người đi ra từ phía sau, vả lại còn rất quen mặt. Không cần giới thiệu thì có người đã tự báo thân phận mình.

“Thiên Khải Võ Minh tới vượt qua thử thách.”

“Bắc Cương Minh Lạc Hằng đưa các võ sĩ tới vượt qua thử thách.”

“Môn chủ Lạc Bắc Môn Tô Vân Hải đưa đệ tử chân truyền Chu Phong tới vượt qua thử thách.”

“Lâu chủ Thiên Thuỷ Lâu Vô Thuỷ Ảnh một mình tới vượt qua thử thách.”

“Vạn Tượng Cốc…”

Trong chốc lát rất nhiều người đổ xô đến đây.

Ngoại trừ một số người có danh tiếng ra thì có rất nhiều người không rõ danh tiếng cũng tới tham dự khảo sát qua cửa ải.

Diệp Thiên liếc nhìn hai người trong số đó.

Một người là Thiên Khải, một người khác là …. Bách Mi.

Thiên Khải tự báo gia môn còn Bách Mi thì không để lộ thân phận mà chỉ nhập cuộc cùng với một người đàn ông trông không hề nổi bật mà mặt còn đầy sẹo.

Đương nhiên nhan sắc của Bách Mi lại rất nổi bật nên muốn chìm trong đám người lại là điều vô cùng khó.

Vừa tới nơi, cô ta đã thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn.

Còn hai sư đồ của Lạc Bắc Môn vừa xảy ra mâu thuẫn ban nãy thì Diệp Thiên không quan tâm.

“Sao đột nhiên lại có bao nhiêu người đến như vậy? Phần lớn đều là những nhân vật có máu mặt, bọn họ chẳng có lý do gì mà phải đi đường này cả.”

“Đúng vậy. Giống như Thiên Khải của Võ Minh. Nghe nói thực lực khủng khiếp, đã đạt tới tầng thứ mười, chắc chắn là có thiệp mời rồi. Sao hắn ta lại chọn đi con đường này lên ngọn núi chính nhỉ?”

“Hai sư đồ của Lạc Bắc Môn lúc nãy chẳng phải cũng đi vào sảnh giữa và đi cầu lên núi sao? Sao giờ lại tới đây?”

“Đúng là lạ.”

“Lẽ nào mấy người vừa vượt ải kia khiến những người này nổi hứng nên mới tới?”

“Lại còn có không ít mỹ nhân.”

“Trong đó cô gái mặc váy trắng cũng không kém cạnh gì so với ba cô gái trước đó cả.”

Mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc nhưng ngay sau đó bọn họ đã quay lại trạng thái ban đầu.

Phần lớn đều chú ý tới Bách Mi và Thiên Khải. Một người dung mạo tuyệt trần còn một người đại diện cho thế lực.

“Tiểu tử, lại gặp mặt rồi.”

Chu Phong lập tức đi về phía Diệp Thiên rồi nở nụ cười lạnh lùng.

Vừa rồi hắn cùng với môn chủ Lạc Bắc Môn đứng trên cầu nhìn xuống, nhưng sau đó hắn phát hiện ra không ít người có thiếp mời đứng trên cầu đều lùi về sau.

Bọn họ đương nhiên là đi theo và sau đó thì tới đây.

Còn Chu Phong thấy vậy, trước đó cả đám người mà hắn có mâu thuẫn giờ chỉ còn mình Diệp Thiên đứng đó thì hắn sốt ruột hăng hái hẳn.

Hắn lập tức hướng về phía Diệp Thiên rồi lên tiếng đáp: “Người đi cùng với cậu đều qua bên kia cả rồi. Giờ tới lượt cậu rồi đấy.”

“Là người đã từng có giao tiếp với cậu, tôi có lòng tốt cho cậu một gợi ý.”

“Thấy sợi dây thừng kia chưa? Trên thực tế thì nó bền nhất đấy. Nếu cậu đứng trên đó mà không đi qua bên kia được thì nằm bò xuống, ha ha.”

Nói tới cuối, hắn bật cười ha hả, trong điệu cười rõ cái vẻ châm biếm.

Trong mắt Chu Phong, Diệp Thiên chính là một người bình thường. Còn “gợi ý với lòng tốt” của hắn thực ra có một mục đích khác.

Từ đầu hắn đã không ưng mắt với Diệp Thiên nhưng vì đối phương có cao thủ như ông cố Chu đi cùng cho nên hắn không dám hỗn xược.

Bây giờ chỉ còn lại mình Diệp Thiên.

Lát nữa…

Đương lúc Chu Phong còn đang mơ tưởng sự việc xảy ra sau đó thì Diệp Thiên đã lên tiếng: “Cậu vội tới đây báo với tôi những điều này thì có phải là muốn lát nữa đợi tôi ở giữa chừng rồi thì giở trò không? Ví dụ như cắt dây chẳng hạn?”

Chu Phong nghe rồi lập tức thu lại nụ cười. Hắn đúng là có ý định này cho nên khi bị Diệp Thiên nói ra thì hắn tỏ vẻ thẫn thờ.

Thế nhưng ngay sau đó, Diệp Thiên đột nhiên lại nở nụ cười: “Tôi đùa thôi. Bao nhiêu người, bao nhiêu cặp mắt thế này, tôi nghĩ cậu cũng không dám làm việc đó đâu.”

“Cậu…”

Khoé mắt Chu Phong giật giật. Sau đó hắn lạnh lùng hắng giọng: “Tôi chắc chắn sẽ không làm ra những chuyện hèn hạ như vậy. Vì trong mắt tôi cậu căn bản không thể nào vượt qua khoảng cách cả trăm mét được.”

“Phong Nhi, bớt lời đi. Quan sát địa hình, lát nữa đến lượt con vượt qua ải này đấy.” môn chủ Lạc Bắc Môn lên tiếng.

“Vâng.”

Chu Phong lập tức đáp lời, sau đó hắn tự tin nói: “Sư phụ yên tâm, ải này con nhắm mắt cũng qua được.”

Hắn là võ sĩ tầng thứ tám, hắn có thừa tự tin.

Tô Vân Hải nghe vậy thì khẽ gật đầu rồi thể hiện sự tự hào và tin tưởng với đệ tử chân truyền của mình.

Đúng lúc này, một bóng hình chậm rãi đi qua với dáng vẻ phóng khoáng tự tại.

“Thiên Khải.” Tô Vân Hải lập tức dõi mắt nhìn. Thấy đối phương đi lại, ông ta tưởng rằng là tìm ông ta nên trong lòng mang theo sự hoài nghi và dò đoán. Ông ta chủ động lên tiếng trước.

“Lão đệ Thiên Khải sao lại tới đây vậy? Với thực lực của cậu mà còn cần phải dùng cách này để vào ngọn núi chính sao?”

Thiên Khải là thanh niên, cũng chừng ba mươi tuổi nhưng Tô Vân Hải lại đã sáu, bảy mươi tuổi rồi cho nên ông ta gọi Thiên Khải là “lão đệ” lại có chút kỳ lạ.

Thế nhưng trong các võ sĩ theo võ cổ thì thực lực mới thể hiện thân phận cho nên cũng chẳng mấy ai cảm thấy kỳ lạ cả.

Người đi tới chính là Thiên Khải.

“Thiên Khải tiền bối.”

Chu Phong lập tức cung kính, chắp tay chào hỏi.

Hắn đã nghe danh Thiên Khải từ lâu, tính cách Thiên Khải cổ quái, sát phạt quyết đoán nên hễ nhìn ai không ưng mắt, cho dù có là thực lực tầng thứ mười thì hắn cũng sẽ chủ động ra tay giết chết.

Thiên Khải đi tới, nghe được lời của Tô Vân Hải thì cười nhạt rồi trả lời: “Tôi tới gặp bạn cũ, không phải đến để vượt qua thử thách.”

“Ồ?” Tô Vân Hải đưa mắt nhìn xung quanh. Hiếm khi mới có võ sĩ tầng thứ mười xuất hiện.

Bản thân ông ta cũng là võ sĩ tầng thứ mười cho nên ông cảm nhận thật kỹ một hồi nhưng ngoài Thiên Khải ra thì ông ta vẫn không thấy được võ sĩ tầng thứ mười khác xuất hiện ở đây.

Người mạnh nhất cũng chỉ là tầng đỉnh phong thứ chín, vả lại còn rất ít.

Lẽ nào bạn cũ của Thiên Khải là võ sĩ tầng thứ chín?

Đương lúc Tô Vân Hải còn đang tỏ vẻ khó hiểu thì giây phút sau đó, đôi mắt ông ta phải trợn tròn ra nhìn.

Chỉ thấy Thiên Khải đã đi qua ngay bên cạnh ông ta rồi tới trước mặt Diệp Thiên và nở nụ cười tươi rói: “Cậu Diệp, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

“Ừm, lại gặp rồi.” Diệp Thiên gật đầu trả lời.

Đối với mối quan hệ với Thiên Khải, Diệp Thiên vẫn luôn có cảm giác là bạn chứ không phải là địch. Nhưng cũng có lúc cũng có cảm giác là địch.

Nói tóm lại, trong mắt Diệp Thiên, Thiên Khải vẫn còn có tác dụng, chí ít thì trong việc này, Thiên Khải có lẽ đứng về phía anh.

Cho nên anh cũng không có ý định gì thêm với Thiên Khải.

Đương nhiên, chỉ cần đối phương dám thể hiện manh nha ý định là địch hoặc muốn giết người thì kết cục của Thiên Khải chỉ có thể giống Doanh Đông trước đó mà thôi.

Hai người chào hỏi hết sức đơn giản.

Từng ánh mắt dõi theo bọn họ mang theo sự kinh ngạc không thôi.