Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 791: Mau tránh



“Các vị, hi vọng các vị vẫn khoẻ”, Trương Linh Phóng chậm rãi lên tiếng.

Lúc này đối phương đã từ từ đi lại gần. Mọi người cũng nhìn rõ bộ dạng của Trương Linh Phóng hơn.

Hiện giờ ông ta trông khác hẳn so với khi tham dự tiệc mừng thọ của ông cố Chu. Lúc đó Trương Linh Phóng khí chất ngời ngời, tinh thần dồi dào.

Nhưng lúc này trông sắc mặt ông ta lộ rõ vẻ nhụt chí, và thể hiện rõ nhất qua đôi mắt.

Mắt ông ta sụp mí, đôi mắt hằn lên tia máu, đôi đồng tử mở to, khi đi lại trông lại rất chậm rãi, như thể bất cứ lúc nào ông ta cũng có thể đổ vật ra vậy.

Có điều với bộ dạng khí tức bất ổn, tuổi già sức yếu kia lại có thể vung ra luồng kiếm khí sắc lạnh, thật khiến người ta phải bất ngờ và khó có thể tưởng tượng nổi.

“Trương Linh Phóng”, ông cố Chu nheo mắt lại, lên tiếng trước: “Cậu muốn giết chúng tôi?”

Trương Linh Phóng đột nhiên bật cười ha hả nhưng mới cười được mấy tiếng, ông ta lại kho sù sụ, mãi một lúc sau mới đáp lời được: “Đúng vậy, quả thực là tôi muốn giết các người. Có điều chỉ là tiện tay giết mà thôi. Kẻ mà tôi nhằm tới chính là tên họ Diệp đó, tên hắn là Diệp Thiên”.

“Hiện giờ hắn ở đâu?”

“Bảo hắn ngoan ngoãn ra ngoài chịu chết đi, nếu không, đợi tôi tìm được hắn thì sẽ không đơn giản là cho hắn một nhát kiếm tiễn hắn về Tây Thiên đâu.”

“Tới lúc đó tôi cũng sẽ cho hắn từ từ trải nghiệm cảm giác mất đi thực lực, mất đi tu vi là thế nào”.

Nói tới cuối cùng, giọng điệu của Trương Linh Phóng càng tỏ ra oán hận.

Tu vi tầng thứ chín của ông ta đã bị Diệp Thiên huỷ ngay trong tiệc mừng thọ ông cố Chu, và ông ta vĩnh viễn trở thành phế nhân.

Ông cố Chu im lặng không nói lời nào.

Mặc dù lúc đó hai bên đấu tranh với nhau, cuối cùng Trương Linh Phóng giở trò nên mới bị Diệp Thiên tức giận ra tay huỷ đi tu vi.

Có điều trong phạm vi võ sĩ thì thực lực chính là ‘chính nghĩa’, không có cái gọi đúng hay sai, không có cái gọi là đạo lý và logic. Tất cả những thứ này không hề có tác dụng gì cả.

Cá lớn nuốt cá bé, có đi có lại, và cái người ta cần là thể diện. Giống như nỗi hận bị huỷ đi tu vi thật sự khiến cho người ta hận thù, như bây giờ vậy, hoặc là ông ta chết, hoặc là Diệp Thiên phải chết.

Lúc này một võ sĩ bên cạnh Trương Linh Phóng cũng chậm rãi lên tiếng: “Tôi tới để giết Diệp Thiên, hắn huỷ đi tu vi của cháu tôi. Người làm ông như tôi đương nhiên phải đòi lại công bằng cho nó”.

Ông ta dứt lời, sắc mặt mọi người tỏ vẻ kỳ lạ hẳn. Đến Trương Linh Phóng cũng ngây người.

Ông già bên cạnh phản ứng rất nhanh, sau khi ho vài tiếng, ông ta lập tức lên tiếng: “Tôi chính là Triệu Sóc, Thất Trưởng Lão của Bắc Thiên Các. Cháu tôi chính là Triệu Khôi, trước đó nó đã bị Diệp Thiên huỷ đi tu vi. Khi đó tôi đang vào giai đoạn đột phá nên cũng bị Diệp Thiên làm cho bị thương”.

“Bây giờ khi đột phá xong, mối thù của cháu trai và thể diện của tôi tôi phải đòi lại bằng được”.

Ông ta dứt lời thì toàn thân toả ra luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ. Trên mặt đất cũng bắt đầu rung chuyển.

Nên biết rằng đây chính là mê cung Thiên Ngoại, mặt đất và tường đều làm bằng đá, vô cùng kiên cố. Thế nhưng Triệu Sóc lúc này lại khiến cho xung quanh rung chuyển như vậy.

Khi thực lực vận tới tầng Đỉnh Phong, vai ông ta chỉ khẽ rung là đã có thể dẫn theo một ngọn gió thổi tới.

“Mười… võ sĩ tầng thứ mười”.

“Vả lại còn là chủ khí tu”.

“Võ sĩ khí tu ở dưới tầng thứ mười, so với cảnh giới cùng bậc thì vẫn là kém nhất nhưng khi đột phát lên tới tầng thứ mười thì mọi thứ đều thay đổi”.

Mọi cao thủ xung quanh đều ngỡ ngàng.

Đặc biệt là La Hằng, ông ta trợn tròn mắt, kinh ngạc nói: “Võ sĩ khí tu đạt tới tầng thứ mười giống như được lột xác, toàn thân được nội khí bao trùm, vẫn có thể mượn nội khí tiến hành tấn công”.

“Cùng tầng cảnh giới ngoài việc tu luyện kiếm ra thì không ai là đối thủ của võ sĩ khí tu và họ đã đạt tới cảnh giới bất bại”.

Xung quanh đột nhiên lạnh hẳn lại.

Không ai nói chuyện, cũng không ai lên tiếng, đến thở cũng thật khẽ.

Như thể mọi người sợ rằng chỉ cần phát ra một chút âm thanh là có thể phá vỡ bầu không khí lúc này vậy.

Trong mắt đôi bên, cảnh tượng này giống như thể hộp đạn được tiếp mồi lửa, chỉ cần chạm tới điểm tiếp xúc là có thể nổ tung.

“Hắn còn không định ra đây sao?”

Giọng nói lạnh lùng của Trương Linh Phóng vang lên, giọng điệu ông ta lại có phần yếu ớt.

Chỉ cần nói tới việc thực lực tầng thứ chín, sau này có thể lên tới tầng mười mà lại bị Diệp Thiên huỷ đi tu vi thì đương nhiên là mối thù không đội trời chung rồi.

Thế nhưng hiện giờ ông ta lại trở thành một phế nhân, cả cuộc đời này ông ta không bao giờ có thể trở thành võ sĩ tầng thứ mười được nữa.

Mọi thứ đều bị huỷ hoại dưới tay Diệp Thiên cho nên ông ta nhất định phải giết chết Diệp Thiên, nhất định!

Lúc này Bạch Tử U mới lạnh lùng lên tiếng: “Ông nói ông đã bị huỷ đi tu vi, nhưng kiếm khí trước đó sao có thể phóng ra được?”

Nếu đối diện với võ sĩ bình thường thì cô đã xông lên và xử lý luôn rồi. Có điều vừa rồi kiếm khí mà Trương Linh Phóng cầm tới đây lại vô cùng khủng khiếp.

Có thể nói nó tương đương với thực lực Đỉnh Phong tầng thứ mười và nói thế còn là khiêm tốn, vì người lợi hại nhất mà bọn họ gặp cũng mới chỉ là võ sĩ tầng thứ mười mà thôi.

Còn võ sĩ Đỉnh Phong tầng thứ mười rốt cục mạnh tới cỡ nào thì không cần nghĩ cũng biết.

Cho nên lúc này Bạch Tử U mới không manh động mà bình tĩnh hỏi những thắc mắc trong lòng.

Thực ra không chỉ mình cô mà những người khác cũng hoài nghi. Trương Linh Phóng liên miệng nói bị huỷ đi tu vi nhưng luồng kiếm khí vừa rồi từ đâu mà ra?

Người thường chắc chắn không thể vung ra luồng kiếm khí đó được, thậm chí chưa chắc có thể cầm nổi bảo kiếm thật cho nên chắc hẳn là có nguyên nhân khác.

Trương Linh Phóng nghe vậy thì bật cười, có điều nụ cười của ông ta lại hết sức điên cuồng khiến cho Trưởng Lão thứ bảy bên cạnh không khỏi cau mày, dịch bước chân sang bên, toàn thân bày ra thế phòng bị, như thể sắp xảy ra việc gì khủng khiếp lắm.

“Kiếm khí sao?”

Trương Linh Phóng điên cuồng cười, sau đó một tay ông ta giơ thanh trường kiếm lên và nói với vẻ mặt dữ tợn: “Tôi dùng cả sinh mạng của mình để đổi lấy nó và có được sức mạnh cho nên nếu như các người chết dưới thanh kiếm của tôi thì có lẽ sẽ cảm thấy may mắn”.

Nói rồi ông ta vung tay, thanh trường kiếm cổ trong tay phất ra.

Roẹt!

Một luồng khí tức rõ mồn một với hình ảnh như trăng lưỡi liềm được vung ra, vả lại càng lúc càng khuếch đại hơn.

“Mau tránh”.

Mọi người kinh ngạc. Nhưng tiếng nói vừa dứt thì kiếm khí đã chém tới.

Quá nhanh!

Những võ sĩ sắp đạt cảnh giới tầng thứ mười chỉ có thể cố gắng chống chọi, không thể nào né tránh.

Còn những võ sĩ yếu hơn thì càng không cần phải bàn.

- ------------------