Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 792: Chặn lại một nhát kiếm



Cũng không biết nên nói là may mắn hay bất hạnh. Kiếm khí của Trương Linh Phóng vừa phóng ra, số lượng người bị đánh trúng giảm đi đáng kể.

Thế nhưng với những võ sĩ tầng thứ sáu trở xuống, sau khi thanh kiếm vung ra, về cơ bản bọn họ đã chết ngay tại chỗ.

Cảnh tượng máu tươi chảy lênh láng.

Những người có thực lực tầng thứ sáu bị thương nặng nhất, bụng bọn họ còn thấy rõ vết thủng, còn có người nội tạng lòi ra ngoài.

Kể cả là hai chị em song sinh Du Thanh và Du Yên lúc này cũng bị trúng kiếm khí và lập tức trọng thương, chỉ có thể ngồi phịch xuống đất, không sao đứng vững nổi.

Còn về Đông Phương Tĩnh với tầng thứ tám, mặc dù không trọng thương nhưng khoé miệng vẫn chảy máu, mặt mày trắng bệnh. Cô bị nội thương.

Chỉ có võ sĩ tầng thứ chín trở lên là bình an vô sự thế nhưng sắc mặt bọn họ lại vô cùng nghiêm trọng.

“Kiếm khí này… hoàn toàn đã vượt qua mọi nhận thức của tôi”, La Hằng run rẩy lên tiếng.

“Đây không phải là kiếm mạnh nhất của võ sĩ Đỉnh Phong tầng thứ mười mà là… mà là đường kiếm mạnh nhất của võ sĩ đã vượt qua tầng Đỉnh Phong thứ mười”.

Ánh mắt ông ta trợn tròn.

Lời nói này của ông ta khiến người nghe không thể nào phản bác vì những người còn sống đều biết uy lực của thanh kiếm này.

Chỉ có thể dùng một từ để hình dùng, đó chính là “mạnh”.

Những từ ngữ khác căn bản không thể nào thể hiện được hết về đường kiếm này.

Chí ít thì những người ở đây sau khi chịu đựng đường kiếm vừa rồi đều có đáp án chính xác, đó chính là nếu như bất cứ một ai trong số bọn họ đối diện với đường kiếm đó một mình đều không thể nào sống sót.

Ví dụ như bây giờ, chủ yếu là vì sau khi kiếm khí đánh trúng bọn họ thì đã bị giải phóng và tản khí đi.

“Cậu, rốt cục cậu làm sao mà làm được?”, ông cố Chu lúc này mới định thần lại, lập tức hỏi trong kinh ngạc. Tiệc mừng thọ ông cũng mới trôi qua được một thời gian cho nên tới bây giờ ông vẫn còn nhớ rất rõ thực lực lúc đó của Trương Linh Phóng.

Mặc dù là võ sĩ tầng thứ chín, lại là kiếm tu, thực lực không hề yếu, thậm chí ông ta có thể được xếp vào top đầu trong số những võ sĩ tầng thứ chín, nhưng sau đó rõ ràng đã bị Diệp Thiên huỷ đi tu vi rồi.

Vả lại cho dù bị huỷ đi như vậy, cho dù đối phương có đột phá qua tầng thứ chín, bước chân lên tầng thứ mười, cho dù đối phương là kiếm tu mạnh nhất thì cũng không thể nào phóng ra nhát kiếm vừa rồi.

Vì nhát kiếm đó đã vượt qua phạm trù của võ sĩ tầng thứ mười.

Trương Linh Phóng lúc này thở hụt hơi, như thể nhát kiếm vừa rồi đã khiến ông ta tiêu hao rất nhiều tinh lực.

Thế nhưng lúc này lại chẳng mấy ai chú ý đến trạng thái của Trương Linh Phóng. Ông ta trông ủ ê yếu ớt hơn, sắc mặt cũng nhợt nhạt đi nhiều và khoé mắt chỉ toàn những nếp nhăn xô lại với nhau.

Có điều Trương Linh Phóng lại đang bật cười.

“Các người… bao nhiêu võ sĩ tầng thứ mười mà cũng chỉ đến thế thôi. Hôm nay Trương Linh Phóng tôi nhất định phải ghi danh ở đây để vang khắp Bắc Thiên Các. Với sức lực của một mình tôi mà có thể sát phạt nhiều võ sĩ tầng thứ mười. Tôi chính là người đầu tiên trên thế giới làm được”.

Trương Linh Phóng bật cười ha hả, tỏ vẻ sảng khoái vô cùng.

Ở bên, Triệu Sóc lập tức lùi về sau vài bước, tỏ vẻ kiêng dè rồi hạ giọng nói: “Trương Trưởng Lão, ông phụ trách giết mấy người này, tên họ Diệp đó lát nữa tôi sẽ đích thân tìm hắn ra rồi tự tay giết hắn”.

Trương Linh Phóng thu lại nụ cười, ho hắng vài tiếng rồi mới chậm rãi gật đầu: “Tôi còn có thể dùng hai kiếm rồi sẽ chết ngay tại trận. Tới lúc đó ông cầm thanh kiếm này về trả cho Các Chủ, bảo với ông ta thận trọng khi dùng thanh kiếm này”.

Nói rồi, ông ta lại lần nữa giơ kiếm lên. Lần này trên khuôn mặt, trong đôi mắt của Trương Linh Phóng đã không còn sức sống, chỉ ngập tràn sự lụi bại, như thể bất cứ lúc nào ông ta cũng có thể ngã ra và chết luôn đi vậy.

Triệu Sóc lại một lần nữa lùi sau hai bước, sắc mặt tỏ vẻ nghiêm trọng.

Vù vù vù…

Một luồng gió lớn đột nhiên cuộn lên, khí thế mạnh chưa từng có.

Cả mê cung rõ ràng đang trong trạng thái đóng nhưng lúc này đột nhiên nổi lên cơ bụi mù.

“Tránh, tránh không nổi”, La Hằng giật giật khoé mắt.

Theo nhận thức của ông ta, kiếm của đối phương chắc chắn chĩa vào bọn họ. Nếu như có ai đó dám di chuyển trước thì mục tiêu của thanh kiếm này sẽ thay đổi ngay lập tức, thay vì việc nhằm vào cả đám đông thì nó sẽ tiêu diệt cá nhân đó.

Không ai lại làm ra việc hy sinh can đảm như vậy làm gì.

Mặc dù La Hằng được cho là người trượng nghĩa nhưng nếu bảo ông ta hy sinh bản thân mình để đối phương hướng kiếm về phía mình và bảo toàn tính mạng cho những người khác thì quả thực là ông ta không thể làm được.

Rất rõ ràng, sau khi ông ta chết, những người khác căn bản không thể nào ra khỏi đây, tiếp sau đó lại trở thành mục tiêu của đối phương cho nên hiện tại tự hiến thân chỉ là một cách làm vô ích mà thôi.

“Tôi có thể chặn kiếm lại”, đột nhiên có một giọng nói vang lên.

La Hằng lập tức đưa mắt nhìn, chỉ thấy Bạch Tử U lạnh lùng lên tiếng: “Tôi sẽ gây sự chú ý để ông ta tấn công, mọi người tìm cơ hội tiến lên”.

“Nếu tôi đoán không nhầm thì kiếm khí kia không thể nào sử dụng liên tục cho nên chỉ cần bắt đúng cơ hội tiêu diệt ông ta đi thì sẽ giải quyết được nguy cơ”.

Là võ sĩ tầng thứ mười, bình thường sẽ có những cách thể áp chế đặc biệt. Bạch Tử U cũng không ngoại lệ.

Chu Hoàng nghe thế thì cau mày: “Không được, uy lực kiếm khí của đối phương vượt qua thực lực của võ sĩ tầng thứ mười, cô đừng làm bừa”.

Bạch Tử U lắc đầu: “Yên tâm, từ trước đến giờ tôi không bao giờ làm việc gì mà mình không chắc chắn. Không còn thời gian nữa đâu, cô cùng những người khác chống chọi, có lẽ sẽ chết cả nhưng trước hết thì chi bằng tin tôi một lần, sau đó mọi người nắm bắt lấy cơ hội xử lý ông ta”.

“Cái này…”

Trong ánh mắt của Chu Hoàng còn mang theo vẻ lo lắng. Cô định lên tiếng nói gì đó nhưng Bạch Tử U lập tức lên tiếng: “Tôi sắp bắt đầu rồi, cơ hội chỉ có một lần”.

Nói rồi cô đột nhiên nhảy vọt người, bóng hình trong chốc lát đã tới bức tường gần đó, sau đó Bạch Tử U lộn người.

Khi xuất hiện lại cô đã tiến xa về phía trước.

Và ở đối diện, khi Trương Linh Phóng xuất kiếm, ông ta vô cùng tập trung.

Kiếm khí vốn đã nhằm tất cả mọi người, nhưng đột nhiên trong số đó có người nhảy ra khỏi phạm vi vòng bao của cây kiếm thì mục tiêu kiếm khí đột nhiên thay đổi.

“Hừ, muốn đánh lén à?” Trương Linh Phóng lạnh lùng. Ông ta lập tức vung thanh kiếm cổ trong tay.

Một luồng kiếm khí phóng vút ra về phía trước đem theo sức huỷ diệt vô cùng lớn.

Mục tiêu chính là Bạch Tử U.

Trong mắt Trương Linh Phóng, Bạch Tử U chính là một người chết cho nên sau khi vung kiếm, ông ta lập tức làm tư thế tay, chuẩn bị vung ra nhát kiếm cuối cùng.

Kiếm trong tay ông ta rất đặc biệt. Người sử dụng nếu có giống như ông ta, kể cả có bị huỷ đi tu vi thì khi nắm chặt thanh kiếm này, vẫn có uy lực tấn công vượt qua võ sĩ tầng thứ mười trong mỗi nhát kiếm được vung ra.

Cả đám người cố chống chọi lại với một nhát kiếm đã vô cùng khó khăn. Một người đấu chọi với nhát kiếm căn bản là chuyện không thể.

Do vậy, đối với hành động của Bạch Tử U, Trương Linh Phóng tỏ ra coi thường. Đây chính là hành động nộp mạng.

“Đến tôi rồi”, Chu Hoàng còn không kịp nhìn tình hình phía bên Bạch Tử U.

Khi kiếm của Trương Linh Phóng đổi mục tiêu, cô lập tức di chuyển. Bóng hình mang theo sắc đỏ, như đốt lên ngọn lửa.

Hừ!

“Muốn chết”.

Thấy hành động của Chu Hoàng, Trương Linh Phóng mặt đầy tức tối, nhưng thanh kiếm trong tay ông ta lại tức thời không nhấc lên được.

- ------------------