Lão Công, Đừng Manh Động!

Chương 29: Cố nhân



Sau khi thay đồ xong Chu Linh và Cố Giai Thụy cùng khoác tay nhau đến nhà hàng ăn tối. Chiếc xe hơi màu trắng len lỏi trên con đường đông đúc hoa lệ rồi dừng lại trước cửa một nhà hàng sang trọng. Cố Giai Thụy bước xuống xe, anh theo thói quen đưa tay chỉnh lại cổ áo rồi mở cửa để Chu Linh xuống.

Chu Linh khoác tay Cố Giai Thụy cùng bước vào nhà hàng sang trọng, nhà hàng này vốn là do bạn thân của Cố Giai Thụy tên là Quân Du mở, đây là một trong chuỗi những nhà hàng đắt giá, sang trọng bậc nhất cả nước. Quân Du là đại thiếu gia nhà họ Quân đồng thời cũng là một người đam mê ẩm thực, cũng chính vì sở thích ăn uống và tìm tòi này nên sau khi kế thừa sản nghiệp của gia đình anh đã đầu tư vào lĩnh vực kinh doanh nhà hàng khách sạn.

Các chuỗi nhà hàng khách sạn do Quân Du đầu tư vào đều phát triển một cách vô cùng nhanh chóng, số tiền anh chi ra cho các chuỗi nhà hàng này không phải nhỏ nhưng nhờ tài làm ăn kinh doanh giỏi nên chẳng bao lâu sau tất cả vốn đều được thu về. Thương hiệu của nhà hàng này vô cùng nổi tiếng, do cơ sở vật chất được trang bị bên trong khá hiện đại nên nhà hàng mang lại khá nhiều tiện ích cho việc trải nghiệm của thực khách ở nơi đây.

Cũng vì quá hiện đại, quá tiện ích nên nhà hàng này rất khó ra vào, hầu hết tất cả các khách hàng ở đây đều là các khách hàng thân thiết. Nơi đây chuyên dùng để bàn bạc các hợp đồng lớn quan trọng chứ ít ai chịu chi tiền vào đây chỉ để ăn tối. Do là bạn thân của Quân Du nên mỗi lần đến đây Cố Giai Thụy đều được tiếp đãi nhiệt tình hơn những khách hàng khác. Anh có một thẻ khách hàng thân thiết cấp bậc kim cương cũng như là người đã góp cổ phần trong nhà hàng này.

Khi vừa bước vào bên trong nhà hàng hai người đã được tiếp đón rất nồng nhiệt, có sẵn một loạt các nhân viên xếp hàng dài cúi đầu ở cửa chờ đón tiếp. Khi anh và cô vừa lướt qua các nhân viên phục vụ định đi đến bàn ngồi thì một tiếng nói vang lên làm cả hai khựng lại

- Thụy, lâu rồi không gặp!

Ngươi vừa lên tiếng không ai khác chính là chủ nhà hàng - Quân Du, anh bước đến trước mặt hai người với gương mặt rạng rỡ. Thật ra đối với Chu Linh thì Quân Du cũng không phải người xa lạ, nhiều năm trước cô đã có dịp gặp anh trong các buổi tiệc của Quân gia. Sau khi lớn lên vì anh là bạn thân của Cố Giai Thụy nên cô cũng có nhiều lần gặp gỡ. Thấy Chu Linh trước mặt khiến Quân Du hết sức bất ngờ, anh dang tay ôm lấy Chu Linh hỏi:

- Tiểu Linh, em vừa về nước à? Sao lại không báo cho anh biết?

Chu Linh thấy vậy cũng vui vẻ đáp lại cái ôm của anh rồi nhẹ nhàng trả lời:

- Em vừa về vài tuần trước thôi! Bận quá nên em cũng chưa kịp báo với anh nữa, đừng giận nha!

- Làm sao mà giận được chứ, em biết mà anh không bao giờ giận cô gái đẹp như em được!

Câu nói của Quân Du vừa thoát ra khỏi miệng đã lập tức khiến anh nhận được một cú thúc đau điếng. Cú thúc vừa rồi không của ai khác mà chính là của Cố Giai Thụy, anh nhướng mày nhìn Quân Du với ánh mắt cảnh cáo nói:

- Không phải cậu còn có việc bận sao? Mau đi làm đi!

Nói rồi Cố Giai Thụy ôm eo Chu Linh rời đi để lại Quân Du bất mãn với cái bụng đau điếng nói:

- Đúng là quỷ ghen tuông! Chắc sau này có con cậu cũng ghen với nó quá! Xíiiiii!

Đang lẩm nhẩm chửi thầm Cố Giai Thụy thì bóng dáng của một người phụ nữ lướt qua khiến Quân Du đứng khựng, anh xoay đầu ngó theo bóng lưng người phụ nữ nói thầm:

- Không phải đây là Vân Hạ sao? Sao bà ta ở đây? Người bà ta đi cùng vừa rồi hình như là Thẩm tổng, vậy không lẽ...

Như nhận ra điều bất thường Quân Du lập tức chạy vào tìm Cố Giai Thụy, anh ngó ngang ngó dọc khắp nhà hàng rồi chạy đến ngay bàn Chu Linh và Cố Giai Thụy đang ngồi hớt ha hớt hải. Thấy vẻ mặt có phần hoảng hốt của bạn mình khiến Cố Giai Thụy thắc mắc, anh khó hiểu đặt menu đang cầm trên tay xuống bàn nhìn Quân Du hỏi:

- Cậu sao vậy? Sao lại hốt hoảng vậy?

Chu Linh ngồi đối diện thấy thế cũng tiếp lời, cô đứng dậy đỡ Quân Du ngồi xuống ghế hỏi:

- Quân Du, anh sao vậy? Cứ như gặp ma ấy!

Quân Du nghe vậy thì gật đầu như mổ thóc, anh với tay cầm lấy ly nước trên bàn uống một hơi rồi đặt xuống nói:

- Anh đúng là gặp mà không phải gặp ma là gặp quỷ mới đúng.

Chu Linh nghe vậy thì càng khó hiểu hỏi:

- Anh đang nói gì vậy? Rốt cuộc anh đã gặp ai mà lại hớt ha hớt hải như thế?

Nghe Chu Linh hỏi Quân Du khẽ hít vào một hơi thật sâu rồi nhìn sang Cố Giai Thụy. Cố Giai Thụy thấy vậy thì cũng đáp lại ánh mắt của Quân Du bằng ánh mắt khó hiểu, anh cau mày nhìn cậu bạn thân của mình hỏi:

- Cậu nhìn tôi vậy làm gì? Chẳng lẽ người cậu gặp tôi cũng biết?

Quân Du nghe vậy thì gật đầu, anh khó xử thở dài một hơi rồi từ từ mở miệng:

- Không những cậu biết mà cả Tiểu Linh cũng biết. Người này không phải người bình thường mà là người cậu thù địch.

Nghe tới đây cả Cố Giai Thụy và Chu Linh đều sững sờ, Chu Linh khẽ hướng mắt nhìn sang Quân Du nhíu mày hỏi:

- Không lẽ ý anh là...

- Không sai! Là Vân Hạ!