Lão Công, Đừng Manh Động!

Chương 30: Mối thù sâu đậm



Câu trả lời của Quân Du khiến Chu Linh chết lặng, cô và Quân Du lặng lẽ nhìn qua Cố Giai Thụy im lặng không dám nói gì. Không khí đang êm ấm hòa bình bỗng như có một cơn sóng gợn lên nhấn chìm mọi thứ. Cả ba chìm dần vào không gian tĩnh lặng, màn đêm bao phủ lên tất cả tạo ra khung cảnh tuyệt vời nhưng sao bây giờ nó trong ảm đạm, lạnh lẽo đến thế.

Cố Giai Thụy từ từ ngồi thẳng dậy không tựa lưng vào ghế nữa, anh đưa tay với lấy ly rượu vang trên bàn uống cạn trong một hơi rồi lặng lẽ thở dài nói:

- Sao bà ta lại xuất hiện ở đây?

Thấy Cố Giai Thụy có vẻ bình tĩnh hơn so với ngày thường khiến Quân Du cũng đỡ lo mà thở phào nhẹ nhõm. Nếu là Cố Giai Thụy của lúc trước chỉ cần nghe thấy hai chữ "Vân Hạ" có lẽ anh đã sớm điên tiết lên rồi nhưng lần này không như vậy. Anh bình tĩnh và điềm nhiên đến lạ! Thấy vậy Quân Du hỏi:

- Cậu không tức giận sao? Lạ à nha!

- Là nhờ Linh Nhi cả đấy! Cô ấy đã giúp tôi bình tĩnh và không còn nổi nóng mỗi khi nhắc về chuyện cũ.

- À! Thảo nào...

Nghe đến đây cuối cùng Quân Du cũng đã hiểu, anh à lên một tiếng rồi gật đầu hiểu ra mọi thứ. Bởi vì sao Quân Du lại cảm thấy kỳ lạ à? Bởi vì anh biết tất cả sự tình năm đó! Ngoại trừ hai gia đình Chu và Cố thì chuyện năm đó vẫn còn duy nhất một người biết được đó là Quân Du. Quân Du từng chứng kiến cơn giận của Cố Giai Thụy mỗi khi nhắc đến cái tên đó nên đã được Cố Giai Thụy kể lại. Có thể nói cơn giận cũng như nỗi hận của Cố Giai Thụy đối với Vân Hạ khiến Quân Du chứng kiến còn phải sợ.

Quân Du còn nhớ rất rõ lần đó mình đã tận mắt chứng kiến cơn giận của Cố Giai Thụy thế nào, có thể nói nó như một ngọn núi lửa phun trào bùng nổ. Lúc đó Quân Du đã thầm thắc mắc rằng phải hận đến thế nào mới có thể khiến Cố Giai Thụy hành động mất hết lý trí như thế? Nhưng sau khi nghe Cố Giai Thụy kể thì anh đã hiểu được lý do cho những hành động đó. Đối với một đứa trẻ chỉ mới 10 tuổi thì ám ảnh tâm lý do cuộc mâu thuẫn của ba mẹ để lại rõ ràng là quá lớn. Mà người gây ra những mâu thuẫn đó lại chính là Vân Hạ nên Cố Giai Thụy không quên được cũng không phải việc gì khó hiểu.

Lần đó Cố Giai Thụy sau khi nghe đến cái tên Vân Hạ thì đã không kiềm chế được cơn giận mà điên tiết đập phá hết tất cả đồ đạc trong phòng. Thấy cảnh đó Quân Du đã lập tức gọi ông bà Cố tới nhưng khi bước vào phòng thì mọi thứ đã trở nên đổ nát. Cảnh tượng trong phòng lúc đó vô cùng bừa bộn cứ như vừa trãi qua một vụ trộm cướp rất nghiêm trọng nào đó vậy. Toàn bộ căn phòng bị xới tung lên hết rồi tất cả các đồ vật bằng thủy tinh hay sành sứ trong phòng cũng thay nhau đổ vỡ. Trên sàn nhà các mãnh vụn thủy tinh lần lượt văng ra tứ tung, các tủ kính cũng bị đập vỡ Giờ nhớ lại cảnh này vẫn còn làm Quân Du rợn tóc gáy.

Lúc này bỗng giọng nói của Chu Linh bất ngờ vang lên:

- Quân Du ca ca, anh có chắc người đó là Vân Hạ?

Nghe Chu Linh hỏi Quân Du khẽ gật đầu, ánh mắt anh kiên định nhìn cô đáp:

- Anh chắc chắn! Anh đâu phải không biết bà ta sao có thể nhầm được.

Trước lời khẳng định chắc nịch của anh Chu Linh khẽ gật đầu tiếp tục hỏi:

- Vậy anh có thấy người đi cùng với bà ta không hay bà ấy chỉ đi một mình?

- Đó cũng là điều anh đang định nói!

- Anh biết được gì rồi Quân Du ca ca?

Quân Du liếc nhìn sang Cố Giai Thụy rồi khẽ thở dài nói:

- Thụy, tôi mong cậu bình tĩnh khi nghe tôi nói. Những lời tôi sắp nói chỉ là suy đoán của tôi thôi nên chưa chắc đã là sự thật. Tôi hi vọng cậu đủ tỉnh táo!

- Cậu nói đi! Tôi ổn!

Dứt lời anh nhìn sang Quân Du với ánh mắt chắc chắn, Quân Du thấy thế cũng khẽ gật đầu xác nhận rồi chậm rãi nói:

- Lúc nãy tôi thấy bà ta đi cùng với một người đàn ông, nhìn ngoại hình và dáng dấp của ông ta rất giống một người Thẩm Ngụy.

Nghe đến đây Chu Linh trợn tròn mắt kinh ngạc, cô không tin nhìn Quân Du hỏi lại:

- Thẩm Ngụy?

- Ừm!

- Vậy... ý anh là...

- Không sai! Ý anh chính là những gì em đang nghĩ. Nhưng anh không chắc chắn lắm về suy đoán này nên anh cần điều tra thêm nữa.

- Lúc nãy anh vội chạy đến đây là muốn tụi em cùng điều tra đúng chứ?

- Phải!

Cố Giai Thụy lúc này mới khẽ nhếch mép, anh híp mắt nhướng mày để lộ ra gương mặt đầy mưu tính rồi khẽ bật cười nói:

- Thẩm Ngụy - tổng tài tập đoàn Thẩm thị! Thú vị đó! Mấy ngày gần đây trên các mặt báo không ngừng đưa tin ông ta cưới thêm vợ lẽ, giờ cậu lại thấy người đàn bà đó đi cùng với ông ta. Chuyện này 80% là đúng như những gì cậu suy đoán, nếu thế thì càng thú vị. Tôi rất hứng thú đấy!

- Sao cậu lại nghĩ suy đoán của tôi đúng? Lỡ nó sai thì sao?

- Tôi không nghĩ cậu sai đâu Quân Du! Người đàn bà đó vốn rất lẳng lơ lại còn thường xuyên đưa đẩy với hết người đàn ông này đến người đàn ông khác. Trong những năm gần đây bà ta đã qua lại với không biết bao nhiêu người, cậu nói tôi có nên nghĩ suy đoán của cậu là sai hay không?

- Cậu nói phải! Vậy nếu đúng cậu định sẽ làm gì?

- Đơn giản mà! Biến lễ cưới đó trở thành hồng môn yến!