Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 91: Vị bác sĩ năm đó đã đỡ đẻ cho Tô Lan Huyên



Sau khi Lục Đồng Quân rời khỏi hòn đảo, đây là lần đầu tiên Hạ Lăng gọi điện thoại tới. "Hạ Lăng có nói điều gì rõ ràng ra không?" / "Không có" Hạ Đình nói: "Hay là lão đại gọi điện thoại lại cho Hạ Lăng đi ạ?"

Lục Đồng Quân nghĩ đến đứa trẻ đó, trên khuôn mặt lộ ra một sự vui mừng, nói với Tô Lan Huyên: "Nếu em thấy đói bụng rồi thì ăn chút hoa quả lót dạ đi, đợi lát nữa rồi ăn cơm sau."

“Ừm, anh cứ đi đi” Tô Lan Huyên không hề biết Hạ Lăng là ai.

Khi Lục Đồng Quân đi khỏi đó rồi, cô mới quay sang hỏi Hạ Đình: "Có phải anh còn có một người anh em nữa tên là Hạ Xuân không

Hạ Đình ngẩn người ra: "Không có, cô Tô, có chuyện gì vậy?"

“Hạ Đình, Hạ Vân, bây giờ lại có người tên là Hạ Lăng nữa” Tô Lan Huyên chống cằm, thơ thẩn nói: “Tôi còn tưởng các anh là anh em ruột thịt nên đặt tên cử giông giống nhau”

Hạ Đình vừa nghe vậy không khỏi bật cười giải thích: "Cô Tô cô hiểu lầm rồi, tôi và Hạ Vân là hai anh em ruột, nhưng còn Hạ Lăng thì không phải, nó chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi mà thôi, chỉ là vừa hay có tên là Hạ Lăng mà thôi."

Một đứa trẻ tầm bốn tuổi?

Tô Lan Huyên tò mò hỏi: "Có phải là con trai ngoài giá thú của Lục Đồng Quân không? Vừa rồi tôi nhìn thấy vẻ mặt của lão đại các anh lộ ra vẻ nhân từ của một người cha già, chắc chắn là con riêng mà lão đại các anh giấu ở bên ngoài đúng không?"

Thực ra, nếu Lục Đồng Quân thật sự có vài đứa con riêng ở bên ngoài, Tô Lan Huyên cũng không ngạc nhiên gì cho lắm.

Trước khi Lục Đồng Quân giả vờ bị hủy gương mặt, dựa vào ngoại hình và địa vị như thế kia, chắc chắn là có rất nhiều cô gái lao tới.

Lục Đồng Quân cũng đã ngoài ba mươi tuổi rồi, không thể nào chỉ đụng vào mỗi một người phụ nữ là cô được.

Hạ Đình nhanh chóng nói tiếp: "Lão đại chắc chắn không có con ngoài giá thú ở bên ngoài đâu ạ. Cô Tô đừng đùa như thế, ngay cả phụ nữ lão đại còn không động đến thì làm sao có con riêng bên ngoài được cơ chứ."

Nhưng sau khi nói dứt lời, Hạ Đình liền nhớ lại một lần vào năm năm trước Lục Đồng Quân bị Lục Minh Húc đánh thuốc mê, nhưng chỉ là trong cơn mê man đã ngủ cùng với một cô gái mà thôi.

Nhưng lúc đó bọn họ vội đi tìm cô Nhã Viên, nên đã rời đi ngay, cộng thêm cả việc cô Nhã Viên xảy ra chuyện, lão đại suy sụp không tài nào vực dậy được.

Sau bao nhiêu năm rồi, sự việc này đã bị lãng quên từ lâu. Nhưng mà cũng không ai để tâm đến người phụ nữ đã giải thuốc giúp lão đại. Nếu Tô Lan Huyên không nhắc tới, Hạ Đình gần như sắp quên mất chuyện này rồi.

“Anh đúng là rất trung thành với lão đại của mình” Tô Lan Huyên cười nhưng lại khiến người khác thấy có chút rùng mình.

Lục Đồng Quân cũng đã tự mình thừa nhận rằng anh từng có bạn gái cũ vậy mà Hạ Đình vẫn giúp đỡ để giấu nhẹm chuyện này.

Đúng lúc Vạn Hoài Bắc lúc này đi tới, nhìn thấy Tô Lan Huyên, mỉm cười chào hỏi: "Cô Tô, cô cũng ở đây là, lão đại đi đâu rồi?"

“Ở kia kìa.” Tô Lan Huyên giơ ngón tay chỉ vào Lục Đồng Quân đang gọi điện thoại trong phòng làm việc:

“Khuôn mặt anh Vạn rạng rỡ phơi phơi như vậy có chuyện gì vui à?”

Vạn Hoài Bắc nở nụ cười: "Không thể giấu được cô Tô, gần đây có được nguyên tác của Viên Hạc Lâm..."

Vạn Hoài Bắc chợt nhớ ra rằng lúc trước có một bức tranh đã bị Lục Đồng Quân lừa lấy mất, anh nói rằng sẽ tặng nó cho Tô Lan Huyên, nên những lời đang định nói phía sau đó ngay lập tức ngừng lại ngay.

Anh ta không thể lại để lộ nguyên tác mà mình có trong tay một lần nữa, nếu không ngoảnh đi ngoảnh lại lại bị lừa lấy mất thì dở rồi.

Vạn Hoài Bắc cười híp mắt, đổi chủ đề: "Cô Tô, khi nào thì tôi mới có thể uống rượu cưới của cô và lão đại đây?"

Kể từ khi biết rằng thân phận của Lục Đồng Quân đã bị bại lộ, Vạn Hoài Bắc cứ mong được uống rượu cưới.

“Xin ngắt lời một lát.” Tô Lan Huyên vung tay lên, giọng điệu nhàn nhạt: “Tôi và anh ấy đã chia tay rồi”

“Còn chưa làm lành?” Vạn Hoài Bắc lẩm bẩm: “Không phải chứ, hiệu suất làm việc của lão đại cũng kém. quá đi mất.”

Tô Lan Huyên nhàn nhã uống trà, hỏi: "Anh Vạn, khi nào thì anh có thể mang nguyên tác của Viện Hạc Lâm ra cho tôi được thưởng thức một lát đây?"

Trong lòng Vạn Hoài Bắc thình thịch, nhưng vẫn là trốn không thoát được rồi. Vạn Hoài Bắc cắn răng hỏi liều: "Cô Tô cũng thích tác phẩm của Viện Hạc Lâm sao?"

"Tôi rất thích, các tác phẩm của ông ấy ý vị sâu xa, khiến lòng người trở nên thanh thản"

Vạn Hoài Bắc dường như đã gặp được tri kỷ của đời mình: "Ý tưởng lớn gặp nhau"

“Vạn Hoài Bắc, lúc nào hãy mang bức tranh đó đưa cho Lan Huyên” Giọng nói của Lục Đồng Quân vang lên từ phía sau lưng.

“Lão đại” Vẻ mặt Vạn Hoài Bắc vô cùng tiếc nuối không nỡ cho.

Tô Lan Huyên trợn mắt nhìn Lục Đồng Quân một cái: "Anh làm vậy khác gì bọn thổ phỉ cướp bóc cơ chứ, ăn cướp trắng trợn giữa ban ngày ban mặt vậy à."

Nghe vậy, Vạn Hoài Bắc vội vàng gật đầu, cuối cùng cũng có người nói ra tiếng lòng của mình.

Nhưng thực tế đã chứng minh, hóa ra anh ta đã vui mừng quá sớm.

Tô Lan Huyên còn nói thêm về tiếp theo: "Anh Vạn, tôi sẽ mang về thưởng thức ngắm nghía mấy ngày rồi sẽ mang nó trả lại cho anh ngay"

Điều này cũng chẳng khác gì với ăn cướp giữa ban ngày chứ.

Nói là trả lại, nếu không trả lại thì sao?

Đúng thật là không phải người một nhà thì không vào chung một cửa.

Lục Đồng Quân họ nhẹ một tiếng, Vạn Hoài Bắc thở dài thườn thượt chấp nhận số phận: "Bây giờ tôi sẽ về nhà lấy."

“Anh Vạn, chờ đã” Tô Lan Huyên đứng dậy: “Anh có thể cho tôi đi nhờ xe được không, tôi muốn quay lại bệnh viện một chuyến”.

Khi Lục Đồng Quân nghe thấy Tô Lan Huyên sắp rời đi, chắc chắn trong lòng không được vui, nhưng nghe nói cô muốn đi bệnh viện, anh cũng không thể nói gì đó ngăn cản có được.

Tô Hạo Trần vừa trải qua ca phẫu thuật, Tô Lan Huyên muốn đến thăm cũng là lẽ đương nhiên. Vạn Hoài Bắc liếc nhìn Lục Đồng Quân một cái để hỏi ý kiến anh ra sao. Lục Đồng Quân gật đầu, sau đó nói với Tô Lan Huyên: "Có chuyện gì có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào." “Được.” Tô Lan Huyên vẫy vẫy tay, rồi đi cùng Vạn Hoài Bắc ngay.

Sau khi lên xe và đi được một đoạn đường rồi, Vạn Hoài Bắc tò mò hỏi: "Cô Tô, cô và lão đại cũng không thể cứ như thế này mãi phải không? Việc người bạn trai nghèo kiết xác lại trở thành người giàu có tỷ phú không phải là chuyện tốt sao?"

"Đây đáng lẽ là một chuyện tốt lành như miếng bánh từ trên trời rơi xuống vậy, nhưng mà." Tô Lan Huyên cũng nghĩ như vậy, nhưng một người trước giờ vẫn luôn tràn đầy tự tin như cô, bây giờ lại co rúm người lại.

Tô Lan Huyên cười nhạt: "Anh Vạn, cũng chẳng giấu gì anh, tôi thà rằng anh ấy chỉ là một tài xế công nghệ bình thường còn hơn."

“Có thể hiểu được” Vạn Hoài Bắc vừa lái xe vừa nói: “Người có địa vị và thân phận như lão đại, thì người phụ nữ ở bên cạnh anh ấy phải có sức chịu đựng và nhẫn nhịn phi thường. Lão đại có rất nhiều kẻ thù, nói không chừng còn có thể sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng, tôi đoán rằng điều cô Tô lo lắng nhất về lòng chung thủy của anh ấy đối với chuyện tình cảm phải không."

Tô Lan Huyên giật mình sững sờ, cười nhẹ nói: "Lời nói của anh Vạn rất sắc bén". Mỗi từ anh ta nói ra đều đúng điểm mấu chốt.

"Về chuyện tình cảm người ngoài không thể giúp được gì, thời gian là cách tốt nhất để minh chứng cho mọi thứ" Vạn Hoài Bắc cười nói: "Sớm muộn gì tôi cũng sẽ có thể uống được rượu cưới của hai người thôi" . truyện ngôn tình

Tô Lan Huyên nhún vai: "Mọi việc cứ để thuận theo tự nhiên thôi".

Trong lòng cô không bài xích Lục Đồng Quân, nếu không cô cũng sẽ không thật sự nghe lời nói linh tinh của Lục Đồng Quân, là mình nửa đêm bị mộng du rồi trèo lên giường của anh.

Vạn Hoài Bắc đưa Tô Lan Huyên tới cổng bệnh viện, sau khi Tô Lan Huyên xuống xe liền nói: "Anh Vạn, tác phẩm gốc của Viện Hạc Lâm anh không cần đưa cho tôi đâu, tôi chỉ nói đùa thế thôi."

Bức nguyên tác có trị giá mấy chục tỷ, làm sao Tô Lan Huyên có thể thực sự đi giành lấy thứ đồ mà người khác nâng niu được có chứ.

Vạn Hoài Bắc mỉm cười: "Cám ơn cô Tô đã hạ thủ lưu tình."

Tô Lan Huyện cười cười, xoay người đi tới khoa nội trú. Bước ra khỏi thang máy, cô chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc,

Trong lòng của Tô Lan Huyên chấn động, hơi mất bình tĩnh chạy theo một người phụ nữ trung niên đang đi ở phía trước.

Ở góc cầu thang, Tô Lan Huyên gọi một tiếng: "Bác sĩ Trương"

Người phụ nữ dừng bước quay đầu lại nhìn thấy Tô Lan Huyên, trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ cùng áy náy, ánh mắt né tránh: "Cô, cô là Tô Lan Huyên?"

"Là tôi đây."

Tô Lan Huyên kích động bước tới phía trước, người này chính là bác sĩ năm đó đã đỡ đẻ cho cô, sau khi đứa bé chào đời, những nhân viên có liên quan đến ca đỡ đẻ cho Tô Lan Huyên đều đã từ chức rồi.

Đây chính là thành quả của Tô Khánh Thành.

Ông ta sẽ không để mọi người biết chuyện con gái mình chưa kết hôn mà đã sinh con, xấu hổ mất mặt lắm.

Đã mấy năm rồi, cô không ngờ rằng lại có thể gặp bác sĩ Trương ở đây.