Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 92: Tìm ra được tung tích của đứa bé rồi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Lan Huyên quá kích động, ngay cả lời của Tần Huệ Mẫn và Tô Lan Ninh cô đều không tin, lời Tô Khánh Thành nói ra cũng vậy, cô chỉ có thể tự mình tìm ra đáp án.

“Bác sĩ Trương, bây giờ bà có bận không? Chúng ta có thể cùng nhau ăn bữa cơm được không?” Tô Lan Huyên không trực tiếp hỏi tung tích của đứa trẻ ngay.

Trương Cẩm Loạn biết rằng, đã hơn bốn năm trôi qua rồi, những chuyện nên xảy ra thì bà ta có muốn cũng không thể tránh được.

“Được thôi” Trương Cẩm Loan gật đầu.

Tô Lan Huyên dẫn theo bà ta đi đến nhà hàng ở gần bệnh viện và gọi một vài món, cô rất nhiệt tình: "Bác sĩ Trương, bà thích ăn gì cứ gọi thoải mái."

“Cảm ơn, nhiều đây là đủ rồi” Trương Cẩm Loan không tham lam: “Cô Tô, cô còn xinh đẹp hơn ngày trước rồi, vừa rồi suýt chút nữa thì tôi không nhận ra”

"Bác sĩ Trương, tôi đã từng đi tìm bà, nhưng bà đã từ chức. Tôi biết tất cả là do cha tôi làm ra" Tô Lan Huyên nhìn Trương Cẩm Loan: "Bác sĩ Trương, tôi sẽ không vòng vo với bà nữa, bà có thể thẳng thắn nói cho tôi biết, con của tôi còn sống hay đã chết?"

Lời nói của Tô Lan Huyên khiến vẻ mặt Trương Cẩm Loan thoáng qua sự kinh ngạc: "Là, là ông Tô nói với cô rằng đứa trẻ đã chết rồi?"

“Cha tôi nói rằng sau khi đứa trẻ được sinh ra đã không cứu được, điều này có đúng không?” Tô Lan Huyên nhìn chằm chằm Trương Cẩm Loan, không dám bỏ sót bất kì phản ứng nào trên mặt bà ta.

Bàn tay Trương Cẩm Loan đang cầm tách trà khẽ run lên, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào Tô Lan Huyên.

"Khi đứa bé được sinh ra..."

Trương Cẩm Loan ngưng lại.

Tô Lan Huyên sốt sắng hỏi: "Lúc đứa bé được sinh ra đã xảy ra chuyện gì vậy? Bác sĩ Trương, tôi hy vọng bà xem như chúng ta đều là mẹ, có thể nói thật cho tôi biết được không? Đứa con mà tôi mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày, tôi thậm chí còn không được nhìn thấy nó một cái, bà là tia hy vọng duy nhất của tôi, bà sẽ không nhẫn tâm nhìn tôi đến khi chết vẫn không biết đứa con của mình còn sống hay đã chết chứ?

Trương Cẩm Loan cũng là một người mẹ, bà ta đương nhiên có thể hiểu được tâm trạng của một người mẹ.

Trương Cẩm Loan vô cùng cắn rứt lương tâm vì những chuyện vô đạo đức mình đã làm năm đó, mấy năm qua trong lòng bà ta vẫn luôn cảm thấy bất an.

Trương Cẩm Loan do dự nói: "Cô Tô, con của cô vẫn chưa chết, hơn nữa còn là một hai cậu nhóc song sinh khác trứng"

"Cái gì cơ?"

Tô Lan Huyên vừa sửng sốt vừa kích động không nói nên lời, cô nhìn Trương Cẩm Loan, nước mắt cứ thế chảy xuống.

Con của cô vẫn còn sống, hơn nữa còn có hai đứa.

Năm đó sau khi mang thai, cô bị Tô Khánh Thành nhất ở trong phòng, cô chưa đi khám thai nên không hề hay biết mình mang song sinh.

Trương Cẩm Loan nói xong liền có cảm giác vô cùng nhẹ nhõm, còn Tô Lan Huyên một hồi lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.

Cô vui mừng đến phát khóc, nước mắt từng giọt lăn dài trên má, nói năng có chút lộn xộn không đầu không đuôi: "Các con của tôi, chúng vẫn chưa chết, vẫn còn sống, vẫn còn sống"

Trương Cẩm Loan thấy vậy cũng vô cùng lo lắng, khóe mắt cũng ươn ướt: "Chưa chết, hai đứa nhỏ rất khỏe mạnh và xinh đẹp"

“Hai đứa nó đang ở đâu?” Tô Lan Huyên kích động nắm lấy tay Trương Cẩm Loan: “Bác sĩ Trương, con của tôi đang ở đâu! Bà có biết không?

“Chuyện đó thì tôi không biết” Trương Cẩm Loan khó xử lắc đầu: “Lúc đó chúng tôi chỉ chịu trách nhiệm đỡ đẻ cho cô, còn bọn trẻ thì giao cho ông Tô.”

Cô đã bị lừa rồi.

Tô Khánh Thành đã nói dối cô đằng đẵng suốt bốn năm.

Trương Cẩm Loạn nhớ ra điều gì đó và nói: "Nhưng tôi nhớ một trong hai đứa con của cô có một vết bớt hình tròn màu xanh sau tại."

“Vết bớt màu xanh?” Tô Lan Huyên khóc không thành tiếng, sau đó nắm lấy tay Trương Cẩm Loan: “Bác sĩ Trương, cảm ơn bà, cảm ơn bà rất nhiều”

Biết rằng đứa trẻ vẫn còn sống, hơn nữa còn là hai bé trai kháu khỉnh đáng yêu, Tô Lan Huyên không thể nhịn được nữa.

Sau khi rời nhà hàng, cô đã đến thẳng nhà họ Tô.

Sắc trời tối đã tối dần, trời mưa tầm tã.

Tô Hạo Trần gọi điện thoại tới, giọng nói yếu ớt: "Chị ơi, chị đang ở đâu?"

"Hạo Trần, chị đang có chút chuyện phải về nhà họ Tô một chuyến, xong việc chị sẽ đến thăm em ngay nhé."

Biệt thự nhà họ Tô.

Trong căn nhà rực rỡ ánh đèn.

Cơn mưa to xối xả, Tô Lan Huyên bước xuống xe liền lao vào trong màn mưa, chẳng mấy chốc cả người đã ướt sũng.

Vẻ mặt của Tô Lan Huyên trông rất lạnh lùng, cô đi tới cửa, vươn tay bấm chuông cửa.

Tô Lan Huyên không ngừng bấm, tiếng chuông cửa giục giã vang lên trong đêm mưa nghe rất chói tai.

Từ trong phòng có tiếng bước chân, Tô Khánh Thành đang mặc quần áo ở nhà đi ra mở cửa, nhìn thấy Tô Lan Huyên cả người ướt sũng thì vô cùng sửng sốt.

Tô Khánh Thành cầm trên tay một bình rượu, vẻ mặt đểu cáng, vô cùng lôi thôi nhếch nhác, trên người nồng nặc mùi rượu.

Kể từ khi biết mình bị Tần Huệ Mẫn phản bội, ông ta đã suy sụp không tài nào ngóc đầu lên được, tự mình sa ngã trụy lạc và say xỉn..

Sống hơn nửa đời người đều chỉ là một trò đùa cho thiên hạ, cả đời người tính toán kĩ càng lại bị người kề vai e ấp bên cạnh mình lừa gạt hơn hai mươi năm. Lòng tự tin và tự trọng bị chà đạp ngay dưới chân, Tô Khánh Thành đã gục ngã.

Tô Lan Huyên nhìn chằm chằm Tô Khánh Thành, ánh mắt còn lạnh hơn cả băng, hét toáng lên: "Rốt cuộc cha đã vứt hai đứa con của con đi đâu rồi?"

Một người đứng ngoài cửa, người kia đứng trong cửa, bão táp mưa sa nổi lên.

Giọng nói của Tô Lan Huyên đau như rỉ máu, trong lòng tức giận vô cùng, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.

Tô Khánh Thành sợ hãi trước khí thế của Tô Lan Huyên, vô thức lùi lại phía sau một bước.

"Con, con đã biết hết rồi?"

Nếu Tô Lan Huyên không biết, thì cô sẽ không biết chuyện của hai đứa trẻ.

Tô Lan Huyên bước một chân vào bên trong, ánh mắt sắc lẹm như dao: "Cha, dù sao cha cũng là ông ngoại của hai đứa nhỏ? Cho dù không danh giá gì cho cam nhưng đó cũng là hai sinh mạng, làm sao cha lại có thể máu lạnh như vậy."

Tô Lan Huyên từng bước tới gần, Tô Khánh Thành càng lùi lại phía sau.

“Cha đã làm gì với chúng rồi? Người đâu?” Tô Lan Huyên rơi nước mắt, vẻ mặt và ánh mắt đều vô cùng lạnh lùng.

Nước mưa nhỏ giọt trên gò má cô rồi rơi xuống sàn, không ai biết trong đó có lẫn nước mắt hay không.

Dưới chân Tô Khánh Thành mềm nhũn ra rồi ngã lăn xuống mặt đất, đột nhiên nước mắt lưng tròng: "Lan Huyên, cha có lỗi với con nhiều lắm, cha xin lỗi con".

Tô Khánh Thành ôm lấy chân Tô Lan Huyên khóc lóc sướt mướt, chuyện này cũng liên quan đến việc uống rượu.

Tô Khánh Thành bình thường trước mặt Tô Lan Huyên là một người cha vô cùng nghiêm khắc, cũng kể từ sau khi Tô Lan Huyên trở thành con gái nuôi của Lý Kính Hòa, thái độ của Tô Khánh Thành mới tốt hơn một chút.

Tô Lan Huyên nhắm nghiền hai mắt lại, nhìn chằm chằm vào Tô Khánh Thành đang quỳ dưới chân mình: "Con chỉ muốn biết rằng bây giờ chúng đang ở đâu? Cha đã để cho con biến mất bốn năm trong cuộc đời của chúng rồi, cha còn muốn chia lìa mẹ con chúng con suốt đời hay sao?"

"Lan Huyên, đó là đứa con hoang đấy, những đứa trẻ lại lịch bất chính, nếu con muốn tìm chúng trở về thì đời này của con sẽ bị hủy hoại mất." Tô Khánh Thành nắm chặt lấy ống quần của Tô Lan Huyên: "Lan Huyên, nghe lời cha nói đi, hãy quên chúng đi con, kẻ tội phạm cưỡng hiếp kia chẳng phải đã bị bắt rồi hay sao, sự việc này cứ để nó trôi qua như vậy đi, chẳng lẽ con còn muốn nuôi nấng đứa con của kẻ tội phạm cưỡng hiếp hay sao?"

“Đó là các con của con” Hai mắt Tô Lan Huyên đỏ hoe, cô ngồi xổm người xuống, nắm lấy cổ