Lão Nương Nhất Định Phải Thị Tẩm

Chương 2



Ta làm sao có thể, làm sao có khả năng trơ mắt nhìn hắn vì ta mà phải chịu nhục như vậy?

Ai rồi cũng sẽ phải trải qua giai đoạn bị ép buộc trưởng thành trong nháy mắt.

Ta đã không còn tư cách tiếp tục lười biếng được nữa.

Cho dù chúng ta chỉ là một con kiến ở nơi chốn thâm cung băng giá này, cũng tuyệt đối không thể để mặc cho người tùy ý giẫm đạp.

Cho dù liều hết toàn lực, cũng phải đoạt lại một tia tôn nghiêm nhỏ bé không đáng kể kia trở về.

Chỉ cần ta thành công nhận được sủng ái, hết thảy những cực khổ đó đều sẽ biến mất.

Lần lượt té ngã, lại lần lượt bò dậy.

Đầu gối bị chà xát rách chút da thì có là gì đâu, so ra còn kém rất xa những đau khổ mà Dao Lâm đã từng chịu.

Từ đầu đến cuối, Dao Lâm đều đi theo bên cạnh ta, mỗi khi ta vì làm động tác có phần sai sót mà ngã xuống, hắn luôn là người đầu tiên chạy đến nâng ta dậy, lông mày cau chặt lại, cẩn thận từng li từng tí xử lý nơi miệng vết thương của ta.

Ta vừa cười vừa nhìn chăm chú vào hắn: "Thế nào? Tài nghệ của bản cung có phải là ngày càng tiến bộ rồi không?"

Dao Lâm hạ mi mắt: "Nương nương, người không cần phải liều mạng như vây".

Ta lắc đầu: "Nhất định phải liều mạng. Ta muốn bước từng bước một tiến lên phía trên cao. Tương lai sẽ làm sủng phi, Quý phi, thậm chí là Hoàng hậu. Đến lúc đó, ngươi chính là đại tổng quản ở bên cạnh ta, Hỉ Hà cũng chính là đại ma ma ở bên cạnh ta nốt. Chúng ta sẽ hoành hành ngang ngược, chúng ta sẽ không cần để ai vào mắt, chúng ta sẽ làm đại ma đầu lợi hại nhất trong cung".

Như thế, thì chàng cũng sẽ không bao giờ bị người khác ức hiếp nữa.

Ta đứng lên, dưới chân đột nhiên mềm nhũn, thiếu chút nữa lại ngã xuống đất tiếp, Dao Lâm vội vàng đưa tay ôm lấy thắt lưng của ta, cả người ta liền ngã vào trong lòng hắn, lòng bàn tay của hắn nóng hổi, cho dù chỉ đặt ở bên hông cách lớp quần áo nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được độ ấm của hắn.

Ta cười mắng: "Thật to gan, dám chiếm tiện nghi của bản cung".

Vốn tưởng rằng hắn sẽ nhanh chóng buông tay, sau đó mặt đỏ tai hồng mà nói một câu "nô tài biết tội", kết quả hắn trầm mặc một lát, tiếp theo vậy mà lại mạnh mẽ đem ta bế lên theo kiểu công chúa, trực tiếp đi về phía giường ở trong phòng.

Hỉ Hà đứng bên cạnh trợn mắt há hốc mồm, ta cũng trợn mắt há hốc mồm, lui vào trong ngực của hắn quên luôn phản kháng.

Hắn thế này là tính bá vương ngạnh thượng cung?

*Chú thích: "bá vương" chỉ những người siêu mạnh mẽ, thô bạo, ngang ngược; "ngạnh thượng cung" tạm hiểu là "xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ", mà "cường cung" thì đương nhiên sẽ bắn ra "cường tiễn". Từ "cường tiễn" đọc gần giống với "cưỡng gian", mà "cưỡng gian" thời xưa là một từ đại kỵ, nên người xưa đã dùng năm từ "bá vương ngạnh thượng cung" thay thế cho "cưỡng gian".

Mà chờ đã, hắn định dùng cái gì để thượng đây?

Chỉ thấy Dao Lâm động tác ôn nhu đặt ta xuống giường, thanh âm lại cực kỳ nghiêm túc: "Nương nương, người hiện tại cần phải nghỉ ngơi. Nếu người lại tiếp tục dày vò thân thể mình như vậy nữa, thì ta vẫn sẽ bế người đưa về giường như thế này đó".

......

Sợ bóng sợ gió một hồi.

Cuối cùng ngày tổ chức yến hội cũng tới.

Năm năm qua, đây là lần đầu tiên ta ngồi trước gương nghiêm túc trang điểm cho chính mình.

Tinh tế vẽ mày, thoa má hồng, điểm chút son, khẽ bặm đôi môi đỏ mọng.

Thay kiện váy từng mặc khi mới nhập cung.

Ta ngẩng đầu nhìn người bên cạnh: "Dao Lâm, bản cung có xinh đẹp không?"

Hắn cúi đầu không nói.

Ta thở dài: "Ta có phải là đã già rồi không?"

Trong cung có rất nhiều tiểu cô nương chỉ mới mười mấy tuổi, ở tuổi này của ta, đã thuộc về loại bà cô già rồi.

Dao Lâm tỉ mỉ chăm chú nhìn ta, thấp giọng mở miệng: "Từ đầu đến cuối, ở trong lòng của nô tài, không gì sánh được với nương nương".

Từ đầu đến cuối.

Ở trong lòng hắn.

Không gì sánh được.

——Thế là đủ rồi.

Ta nở nụ cười, chậm rãi đứng dậy, chuẩn bị đi đến yến hội.

Cổ tay đột nhiên bị nắm lấy, ta quay đầu, nhìn thấy Dao Lâm vốn luôn luôn trấn tĩnh, nay trên mặt lại tràn đầy bi thương, thanh âm của hắn có phần run rẩy: "Nô tài không muốn".

Ta nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

Dao Lâm lặp lại một lần nữa, ngữ khí vô cùng kiên định: "Nô tài không muốn để nương nương đi hầu hạ Hoàng thượng".

Ta bật cười: "Nói lời ngốc nghếch gì vậy?"

Dao Lâm nắm chặt lấy cổ tay của ta, từng lời từng chữ đều mang theo sự khẩn cầu: "Đừng đi".

Hắn trước nay chưa bao giờ cầu xin ta như vậy.

Ta than nhẹ: "Dao Lâm, giao dịch giữa ngươi và Sở phi, ta đều đã biết tất cả rồi. Đồ ngốc, chẳng lẽ ngươi nên vì ta mà chịu bị đánh đập như thế cả đời này sao? Nếu như có một ngày ngươi bị đánh chết rồi, thì ta còn có thể dựa vào ai nữa đây? Ta đã nhìn thấu tất cả rồi, ở chốn thâm cung này làm sao có thể nói đến hai chữ tự do chứ? Bất luận là đấu hay không đấu, sau cùng vẫn sẽ phải rơi vào vòng xoáy này mà thôi. Nếu như muốn an ổn sống sót, thì việc duy nhất mà chúng ta có thể làm, chính là phải tiến lên phía trên cao. Đạo lý này, ngươi nhất định càng hiểu rõ ràng hơn ta".

Thân hình của Dao Lâm cứng lại, cúi đầu xuống, chậm rãi buông tay ta ra.

Yến hội, bắt đầu.

Bước từng bước một tiến lên đài, ta nhìn về phía Hoàng đế, người đang ngồi ở nơi cao nhất kia, tư thế oai hùng hiên ngang, hào quang chói mắt.

Đó là người trong mộng của hàng nghìn hàng vạn nữ nhân trên thế gian.

Nhưng không hiểu sao ta lại cảm thấy rằng, dường như Dao Lâm so với người trước mặt càng đẹp mắt hơn một chút.

Sự dịu dàng trong mắt của Dao Lâm, là độc nhất vô nhị, là chỉ thuộc về mình ta mà thôi.

Nhưng người mà ta cần quyến rũ, nhất định phải là Hoàng đế.

Ta khom lưng hành lễ, bắt đầu biểu diễn màn tạp kỹ đã luyện tập hàng nghìn hàng vạn lần.

Đây là một canh bạc mà ta đã dốc hết toàn bộ tâm huyết vào nó, nhất thiết phải nghiêm túc và tận lực hơn so với bất cứ thời điểm nào khác.

Kết hợp giữa mạnh mẽ và ôn nhu, cùng với những động tác có độ nguy hiểm cao khiến bất kỳ ai cũng phải nơm nớp lo sợ.

Quả nhiên, ánh mắt của toàn trường đều bị hấp dẫn về phía này.

Tầm mắt của Hoàng đế cũng dừng ở trên đài, năm năm qua, đây là lần đầu tiên tên khốn này chịu nhìn thẳng vào ta.

Ta ép chính mình lộ ra biểu tình mị hoặc nhất, hé môi ngọt ngào cười với hắn.

Giây phút đó, ta biết mình đã thành công rồi.

Ta tiếp tục biểu diễn, nhưng rốt cuộc cũng cười không nổi nữa.

Đêm đó, khi ta đang tháo trang sức, Hỉ Hà chạy vọt vào với bộ dạng lo lắng không yên: "Nương nương! Đại tổng quản đang trên đường tới đây, Hoàng thượng cuối cùng đã triệu người qua đó thị tẩm rồi!"

Tuy là mọi chuyện đã ở trong dự liệu, thế nhưng trái tim vẫn không kiềm được mà run rẩy một chút.

Đây đã từng là cảnh tượng mà ta tha thiết ước mơ, nhưng bây giờ ta lại chỉ muốn cười khổ mà thôi.

Dao Lâm vẫn luôn một mực cúi đầu: "Chúc mừng nương nương".

Ta ngẩng mặt nhìn về phía hắn: "Dao Lâm, ta hối hận rồi".

Dao Lâm trầm mặc, đầu ngón tay của hắn lại đang run rẩy.

Ta đưa tay túm chặt lấy ống tay áo của hắn, giống như lại quay về là một thiếu nữ tùy hứng khi mới vừa nhập cung của năm đó, nói từng câu từng câu: "Kỳ thực, ta chán ghét tên cẩu Hoàng đế kia chết đi được. Hắn dựa vào đâu mà có nhiều tam cung lục viện đến như vậy? Dựa vào đâu lại muốn làm cho nhiều nữ nhân như vậy đấu đá với nhau vì hắn? Ta không muốn cùng cái loại nam nhân cặn bã như thế lăn giường, ta không muốn trở thành một trong vô số những vật hy sinh đó, ta không thèm làm Quý phi Hoàng hậu gì hết. Ta căn bản không muốn trèo lên nơi cao kia, ta chỉ muốn nằm tại chỗ làm một phế vật như cũ. Ta chỉ muốn mỗi ngày mở mắt ra là có thể nhìn thấy chàng, ta chỉ muốn cùng chàng ở bên cạnh nhau mà thôi".

Dao Lâm cứng đờ ngay tại chỗ, biểu tình cũng chậm rãi đông cứng lại.

Những lời này, đặt vào tình huống lúc bình thường thì ta tuyệt đối không có khả năng sẽ nói ra miệng. Xét về tình về lý, hay về thân phận, cũng đều không có khả năng.

Nhưng mà giờ này khắc này, phảng phất tựa như là chương cuối cùng trong vận mệnh của chúng ta, nếu vẫn không mở miệng, thì chỉ còn cách mang theo tâm tư này tiến vào trong mộ phần mà thôi.

Hạ nhân thì thế nào? Thái giám lại làm sao?

Ta chỉ biết hắn là Dao Lâm, là Dao Lâm có dung mạo trắng nõn tuấn tú, là Dao Lâm có thanh âm vừa tinh tế vừa lạnh lùng, là Dao Lâm bằng tuổi với ta.

Lại càng là người đã cứu vớt ta, là sự an ủi, là niềm hy vọng ở trong lòng ta trong suốt năm năm qua.

Ai cũng không ngăn được chuyện ta thích hắn.

Trong sân truyền đến thanh âm của đại tổng quản.

Ta đứng dậy chuẩn bị ra tiếp chỉ, biểu tình khôi phục như bình thường: "Đừng để ở trong lòng, bản cung vừa nãy chỉ là đùa một chút thôi".

Dao Lâm đột nhiên bước lại gần, ta không kịp phản ứng liền bị hắn ôm vào trong ngực.

Hắn siết chặt lấy thắt lưng của ta, hơi thở của hắn trong nháy mắt bao phủ toàn thân ta. Hắn kề sát bên tai ta thấp giọng nói: "Nô tài muốn phạm vào một tử tội".

Sau đó hắn cúi đầu, dịu dàng hôn lên môi của ta.

Ngay tức khắc, trời đất quay cuồng.

Ngạc nhiên đến cỡ nào, thái giám thế mà lại dám cưỡng hôn phi tử.

Dao Lâm không có một chút ý định nào là muốn buông ta ra, càng ôm càng chặt.

Ngoài phòng lại truyền đến thanh âm thúc giục của đại tổng quản.

Tiếc là trên đời này vốn không hề có thuốc hối hận.

Ta khẽ vuốt ve gò má của Dao Lâm: "Bản cung miễn xá cho tội của chàng".

Sau đó ta dùng sức gỡ tay của hắn ra, đầu không hề ngoảnh lại mà bước ra sân.

Giống như lao tới pháp trường, giống như chuẩn bị rơi vào địa ngục.

Ta nhẹ nhàng gật đầu với đại tổng quản, thấy chết không sờn mà nói: "Bản cung chuẩn bị tốt rồi, đi thôi".

*Chú thích: thấy chết không sờn nghĩa là xem cái chết nhẹ như không, không sợ hy sinh tính mạng.

Đại tổng quản lại đứng bất động, khó xử nói: "Nương nương, người mà Hoàng thượng triệu là nha hoàn Hỉ Hà ở bên cạnh người".

......

......

......

Ta vẫn duy trì tư thế thấy chết không sờn không hề nhúc nhích.

Đại tổng quản giải thích: "Với tư cách là trợ diễn, biểu hiện của Hỉ Hà ở trên yến hội quả thật là vô cùng xuất sắc. Hoàng thượng liếc mắt một cái liền nhìn trúng nàng ta, từ đầu đến cuối tiết mục đều không nỡ dời ánh mắt khỏi người Hỉ Hà, ở ngay đương trường còn nói với nô tài là muốn phong nàng ta lên làm phi nữa đó".

Ta đột nhiên nhớ tới, hôm nay Hỉ Hà là trợ diễn cho ta, bọn ta cùng nhau biểu diễn.

Thế nên, lúc tên cẩu Hoàng đế đó hướng lên đài nhìn chăm chú, kỳ thực người mà hắn ngắm là Hỉ Hà...

Tỉnh táo mà ngẫm lại, khi biểu diễn tạp kỹ, thể loại nghiệp dư chờ nước đến chân mới nhảy như ta, cho dù luyện tập khắc khổ như thế nào đi chăng nữa, cũng làm sao có thể so sánh được với người vốn đã có căn cơ vững chắc như Hỉ Hà? Luận về sự chuẩn xác và ưu mỹ của động tác, đương nhiên là Hỉ Hà hoàn thành xuất sắc hơn, cũng thu hút được nhiều ánh mắt của mọi người hơn.

*Chú thích: ưu mỹ là đẹp và tao nhã.

Ở trên yến hội, ta tự cho là bản thân phong tình vạn chủng điên đảo chúng sinh, nào ngờ được rằng làm gì có ai chú ý tới ta...

Ta dùng một tay che ngực, mơ hồ cảm giác bản thân sắp sửa phun ra một ngụm máu tươi.

Hỉ Hà vừa khóc vừa cầm lấy tay của ta: "Nương nương! Nô tỳ thật có lỗi với người! Kỳ thực nô tỳ vẫn luôn âm thầm lặng lẽ thích Hoàng thượng, sở dĩ mỗi ngày đều thôi thúc người luyện tạp kỹ, chính là vì đã tính toán để bản thân dùng thân phận trợ diễn lên đài nhằm thu hút sự chú ý của Hoàng thượng! Hỉ Hà có được ngày hôm nay, tất cả đều là nhờ vào công lao của nương nương! Người yên tâm, sau này Hỉ Hà tuyệt đối sẽ không quên nương nương, mỗi ngày đều sẽ phái người tặng hạt dưa và quế hoa cao cho người! Bảo đảm sẽ làm cho cuộc sống của người và Dao Lâm trở nên tốt đẹp hơn! Hỉ Hà nhất định sẽ ghi nhớ tinh thần phấn đấu của nương nương, tiến từng bước một hướng đến vị trí ở trên cao, quét sạch hết cái gì mà Sở phi Liên phi, sau cùng làm cho trong mắt của Hoàng thượng chỉ có một người là ta mà thôi!"

......

......

Ta gật gật đầu: "Tốt lắm, chúc ngươi và Hoàng thượng cùng nhau đầu bạc răng long".

Hỉ Hà cao hứng bừng bừng theo đại tổng quản đi thị tẩm.

Ta đứng ở trong sân một hồi lâu, mới chậm rãi "load" được rõ ràng lúc nãy đã xảy ra chuyện gì.

Chính xác mà nói, đối với ta, thì chuyện gì cũng không có xảy ra hết.

Ta vẫn là ta, một phế vật không ai thèm để mắt hỏi han.

Ngay lúc nãy, ta còn tưởng rằng cuộc đời của bản thân đã sắp tan nát rồi, thế nên mới nhất thời xúc động mà bộc bạch hết tiếng lòng với Dao Lâm.

Giờ này khắc này, khắp các giác quan đều có cảm giác bị ngũ lôi oanh đỉnh.

Ta vậy mà lại đi tỏ tình với một thái giám.

Ta vậy mà lại bị một người thái giám cưỡng hôn luôn.

——Ông trời của ta ơi.

Dao Lâm lúc này đang đứng ở gần ngay phía sau ta, nhưng ta không dám quay đầu lại nhìn hắn.

Hơi thở của hắn cách ta càng ngày càng gần, ta ngay lập tức khẩn trương cao độ, cũng may hắn chỉ khoác chiếc chăn lông lên vai của ta mà thôi.

Ta tức khắc liền được nước lấn tới, phẫn nộ mà chỉ vào hắn: "Nói mau! Chàng ngay từ đầu đã biết được tâm tư của Hỉ Hà rồi phải không? Cũng đã sớm biết người mà Hoàng thượng nhìn trúng thật ra chính là Hỉ Hà? Thế mà lúc đó còn làm bộ làm tịch cầu xin ta đừng lên đài! Thế mà lúc nãy còn cùng ta diễn cái tuồng sinh ly tử biệt gì đó!"

Dao Lâm trong mắt mang theo sự bất đắc dĩ: "Nô tài quả thật đã sớm đoán được tâm tư của Hỉ Hà, nhưng cũng không hề biết được rằng Hoàng thượng sẽ nhìn trúng Hỉ Hà, bởi vì ở trong mắt của nô tài, nương nương mới là người khuynh quốc khuynh thành, là người mà cần phải đi qua vạn dặm mới tìm được một vị như thế. Ngoại trừ người, trong mắt ta không còn chứa được bất kỳ kẻ nào nữa. Sự khẩn trương và không đành lòng của nô tài đối với nương nương trong hôm nay đều là xuất phát từ chân tâm, hơn nữa đến chết cũng sẽ không thay đổi".

Người này sao tự dưng lại nói những lời buồn nôn như thế?

Cái mặt già của ta đỏ lên: "Im miệng".

Dao Lâm sát lại gần ta một chút, đưa tay chỉnh lại chiếc chăn lông đang hơi hơi lệch đi trên vai của ta.

Ta ho nhẹ: "Chuyện xảy ra hôm nay, đem tất cả đều quên sạch hết cho bản cung".

Dao Lâm cúi thấp đầu: "Tuân mệnh".

Đêm khuya, trăng tròn.

Ở trong tẩm cung một mảnh yên tĩnh.

Ta buông tiếng thở dài: "Hỉ Hà đi rồi, nơi này chỉ còn lại hai người chúng ta thôi".

Dao Lâm cong khóe miệng: "Phải, chỉ còn lại nô tài và nương nương thôi".

Ta nhìn chằm chằm vào nụ cười cổ quái ở trên gương mặt của hắn, rất muốn hung hăng răn dạy hắn vài câu.

Có quỷ mới biết hắn đang não bổ cái gì ở trong đầu!

Dao Lâm lại đột nhiên nhìn sang đây, ánh mắt dịu dàng của hắn chiếu thẳng vào trong ánh mắt của ta, tạo nên tầng tầng gợn sóng.

Lại một lần nữa, trái tim của ta không hề có tiền đồ mà lỡ mất nửa nhịp.

Thôi vậy.

Bất luận tương lai như thế nào, chí ít, nên biết quý trọng thời khắc này.

Vì thế ta kiễng mũi chân, nhẹ nhàng hôn lên môi của hắn.

- Hoàn-

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!