Lão Tôn

Chương 1



Gần đây Giang Hải hơi nóng nảy, trong ký túc xá có một người anh em không thích ngủ trưa, say mê chơi game, cả ngày chơi không biết chán, lúc nào cũng trong trạng thái quyết liệt, đừng nói giữ yên lặng, không gào thét vài tiếng không gọi là chơi game nhiệt huyết!

Đầu năm nay, làm gì còn nam sinh nào mà chưa từng chơi cái trò ăn gà Vương Giả LOL gì gì đó? Cho nên có thể hiểu được, cháu trai này hết lần này tới lần khác đánh game vào giờ ngủ trưa, nói mấy lần cũng vô ích, suýt chút nữa Giang Hải đánh nhau một trận với cậu ta rồi. Hơn nửa tháng liền không có trưa nào ngủ nổi, chậc.

Hơn nữa, ở trường bọn họ, tiết thứ ba bắt đầu lúc 1 giờ 20 phút buổi trưa, xuân hạ thu đông vẫn luôn cố định như thế. Buổi trưa 11 giờ rưỡi tan học, mẹ nó chứ chen chúc như chó để ăn xong một bữa cơm thì đã đến 12 giờ. Thời gian ngủ trưa chỉ có một tiếng, ầy, mẹ kiếp, nhắc tới là muốn khóc.

Giang Hải đến thư viện, dùng điện thoại di động quét mã QR xong, dựa theo chỗ ngồi tìm vị trí, đặt túi xách lên bàn học nằm một lúc cũng không ngủ được, lại mệt mỏi nhàm chán, quyết tâm đi tìm quyển sách để đọc, dù sao cũng không ngủ được. Trưa hè, trong thư viện ít người, tiếng động nhỏ xíu như tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, Giang Hải chọn một cuốn sách tiểu sử nhân vật trên hàng thứ hai từ dưới lên của kệ sách, không cẩn thận đập tay lên kệ khiến cậu đau phát khóc, cũng phát ra một tiếng động nhỏ.

Cách một kệ sách, đột nhiên Giang Hải nghe thấy tiếng hít thở đều đều của một người, đúng! Giờ này mà cũng dám ngủ. Mẹ kiếp! Lại có người ngủ được ở chỗ này?

Giang Hải nghiêng đầu qua, nhìn qua khe hở các quyển sách có thể loáng thoáng thấy được người đang ngủ ở bên kia kệ sách, nằm lót người trên một tấm thảm mỏng bằng nỉ.

Giang Hải không kiềm được lòng hiếu kỳ, muốn ra nhìn kỹ một chút, lại cảm thấy không tốt. Đệt, mẹ nó người anh em nào lại lợi hại như thế, dám làm những việc cậu không làm nổi?

Giữa ngày hè, bên trong cửa sổ sát đất của thư viện nhỏ, rèm cửa sổ được kéo lại, nhưng tấm rèm đằng trước có lẽ không được kéo kín, lộ ra ánh sáng ấm áp nóng người.

Rơi lên gương mặt của nam sinh xa lạ.

Mái tóc rối như tơ vò bị chủ nhân cào một cái, đổi sang hướng khác tránh ánh sáng ngủ tiếp, mặc dù vẫn bị ánh nắng rọi vào nhưng đã đỡ hơn nhiều.

Giang Hải đứng từ xa, chứng kiến xong cũng muốn cười, trong lòng cũng hết buồn phiền, nhẹ nhàng đi tới kéo rèm cửa cho anh ta, vừa kéo vừa nhìn xem ánh nắng còn chiếu đến chỗ anh ta hay không.

Lúc quay đầu lần thứ hai, cậu thấy nam sinh kia nhíu chặt mày, phát ra âm thanh rất nhỏ như dã thú nghẹn ngào sau kỳ ngủ đông, ánh mắt híp lại quan sát cậu, dáng vẻ vô cùng lười biếng. Nam sinh ngồi dậy, lòng bàn tay rộng vò mái tóc càng rối hơn nữa, cử chỉ thô bạo trừ hại cho dân cứ như mái tóc đen này là kẻ thù của anh ta vậy, lúc xuống tay không hề nhẹ nhàng chút nào.

Giang Hải bị anh ta trêu chọc cười khẽ một tiếng.

Nam sinh kia nhìn cậu, đứng dậy, cầm tấm thảm mỏng trên đất nhét bừa vào túi xách gần đấy, đi tới.

Giang Hải sửng sốt, vừa rồi mới tỉnh ngủ còn chưa nhận ra, nam sinh thật sự cao quá, bản thân cậu đã cao 1m85, nam sinh kia còn cao hơn cậu một chút, chỉ là lúc đi bộ dáng điệu rất lông bông, còn hơi khom người, không đi đứng cho nghiêm túc.

“Này…” Giọng nam sinh trầm thấp khàn khàn, mang theo cảm giác vừa mới ngủ dậy, khoác cánh tay lên bả vai Giang Hải: “Cảm ơn người anh em đã giúp tôi kéo rèm cửa.”

Giang Hải bị anh ta vây lại giữa tường và kệ sách bằng kính, hiếm khi nào cảm thấy hít thở khó khăn, không biết là do dáng người cao ráo hay khí thế, nam sinh này khiến cậu cảm thấy bị áp bức rất mạnh mẽ.

Nam sinh ôm vai cậu một cái, chợt thả tay ra, tỏ ý đi theo anh ta, chậm rãi ra khỏi thư viện.

Giang Hải quan sát anh ta không sốt ruột đi vào nhà vệ sinh xử lý vấn đề sinh lý xong, hai người lại ra máy bán hàng tự động ở bên cạnh tòa giảng đường mua đồ uống lạnh.

“Mua gì?” Nam sinh cầm điện thoại mở WeChat quét mã trả tiền, xoay người lại hỏi cậu.

Một đôi mắt rất lạnh nhạt, rất kiên định, giống như một khối đá không dễ dàng bị tọa hóa*.

*tọa hóa: trong đạo Phật chỉ hòa thường ngồi chết, ở đây có thể hiểu nghĩa như hao mòn.

Giang Hải suy nghĩ đến xuất thần, nói: “Nước suối đi.”

“Ừ.” Nam sinh nhìn cậu, chậc một tiếng, dáng vẻ cảm thấy hiếm lạ, tự cầm một lon Coca, đánh giá cậu rồi nói, “Healthy ghê.”

Nghe không ra tâm trạng gì, chỉ đơn giản lúng túng trò chuyện. Chai nước rơi xuống, nam sinh đưa cho cậu, nhìn dáng vẻ cậu muốn nói lại thôi, bật cười, “Gọi tôi Lão Tôn là được.” Cũng không hỏi tên cậu.

Hai người ngồi ở ghế gỗ bên cạnh hồ nước thư viện một lúc, cho dù có bóng cây thì vẫn rất nóng, lại người trước người sau vào thư viện, không chào hỏi.

Sau đó bọn họ thân thiết, là chuyện rất lâu sau này, Lão Tôn hỏi cậu từ đâu ra lại rảnh rỗi có lòng đi kéo rèm cửa sổ cho mình, Giang Hải cười nói bởi vì anh đã làm chuyện mà em vẫn luôn muốn làm.

Lão Tôn hút thuốc không lên tiếng, một lúc lâu sau ngước mắt lên nhìn cậu, cười sảng khoái, trong đầu nghĩ tôi cũng không có bản lĩnh thế, bây giờ tôi chỉ muốn làm em.