Lão Tôn

Chương 2



Có điều thi thoảng gặp được một người thú vị, hai người đều không để tâm lắm. Vừa khéo thế nào mà rất nhanh đã chạm mặt đến lần thứ hai, Giang Hải rất ngạc nhiên!

Có lẽ do rất lâu rồi không được ngủ ngon như vậy, mệt mỏi vô cùng cộng thêm không được ngủ trưa cho nên đi ngủ sớm. Nửa đêm Giang Hải đang ngủ thì tự nhiên tỉnh, lúc tỉnh mắt thấy bên ngoài đã sáng, Giang Hải còn tưởng đã năm sáu giờ, kết quả sờ vào điện thoại di động nhìn, hóa ra mới chỉ ba giờ năm mươi phút thôi. Cậu tỉnh táo hẳn, không ngủ được nữa, dứt khoát cầm điện thoại di động đọc tiểu thuyết. Chỉ như vậy thôi mà đọc thẳng tới bốn giờ năm mươi, Giang Hải suy nghĩ, hiếm khi nào dậy sớm thế này, không bằng đi chạy bộ. Sau đó cậu mặc quần áo thể thao, đánh răng rửa mặt, mang theo tai nghe điện thoại ra cửa. Cổng ký túc xá còn chưa mở, cậu đi ra bằng cổng phụ, vừa nghe nhạc vừa chạy.

Một tốp ông bà cao tuổi đã bắt đầu tập thể dục sáng sớm. Người lớn tuổi còn nhiệt tình sống hơn cả người trẻ tuổi. Giang Hải nghe thấy bọn họ chào hỏi lẫn nhau, cảm thấy cũng không tệ lắm. Trên sân tất cả đều là người lớn tuổi, không thấy mấy sinh viên. Đang nghĩ như vậy, ngay vào lúc này, Lão Tôn đi ngang qua bên cạnh cậu. Hai người thấy đối phương là sinh viên cũng đều thấy hiếm lạ, liếc mắt nhìn nhau, cái nhìn này rất tự nhiên lướt qua, tầm mắt lại nhanh chóng thu hồi, nhưng bởi vì cảm thấy quen mắt, không hẹn mà cùng quan sát đối phương lần thứ hai.

Ngày hôm qua vừa mới gặp nhau, tự nhiên thấy quen mắt.

Lúc đầu Lão Tôn chạy sải bước, chạy rất mạnh mẽ, nhiệt độ cơ thể khiến cả người bên cạnh cũng có thể cảm nhận được. Hormone nam giới đúng là ngập tràn xung quanh luôn.

“Sh——–” Hắn cũng cảm thấy tình cờ quá, nhanh như vậy đã chạm mặt nhau lần thứ hai. Giang Hải cảm giác được anh ta quan sát mình từ trên xuống dưới một lượt, ánh mắt thờ ơ lại khiến cho người ta cảm nhận được tính xâm lược cao.

“Sớm như vậy đã ra chạy bộ à?” Lão Tôn thả chậm nhịp bước, dời tầm mắt đi, tùy tiện hỏi một câu.

“Ừ, anh cũng dậy sớm thật!” Tâm trạng Giang Hải không tệ, vừa nói vừa mỉm cười rạng rỡ với hắn, thành thật mà nói, vẻ ngoài của cậu cũng không tệ.

Lão Tôn nhìn cậu mấy lần, sau đó hờ hững nhìn đường chạy phía trước: “Chạy nhanh một lúc nữa không?” Chạy được một lúc, hắn đột nhiên hỏi.

Giang Hải chạy rất chậm, có khoảng thời gian cậu không chạy, cho nên cậu chạy ba bốn vòng đã thấy hơi mệt, lắc đầu một cái.

Lão Tôn chạy một mình, chạy rất nhanh. Vóc dáng người này đúng là tay dài chân dài vô cùng, Giang Hải nghĩ trong đầu, vẫn thở hổn hển, từ từ chạy.

Cứ như vậy ước chừng chạy một lèo tới sáu giờ, trên đường dần có sinh viên, Giang Hải cũng hơi mệt mỏi, muốn về gội đầu. Cậu ra không ít mồ hôi, do dự một chút, cậu vẫn đuổi theo chào hỏi Lão Tôn một câu.

Lúc cậu vỗ vai đối phương không nghĩ tới anh ta sẽ phản ứng lớn như vậy, gần như trong nháy mắt bị tóm lại, cả người bị đối phương khống chế. Thậm chí Giang Hải còn bối rối trong chớp mắt, nhưng Lão Tôn phản ứng cũng rất nhanh, buông cậu ra nói xin lỗi.

“Người anh em, tôi về trước nhé.” Giọng nói vừa biến mất, hòa cùng một chỗ với lời xin lỗi của đối phương, bầu không khí có phần lúng túng.

Lão Tôn bổ sung thêm một câu: “Thật sự rất xin lỗi, tôi, phản ứng hơi thái quá.”

Giang Hải có thể nói gì, dù sao tay cũng chỉ bị tóm một cái thôi mà. Lòng cậu rất thoáng nên không để ý, cười nói câu không sao đâu, vậy tôi đi trước nhé.

Còn chưa đi được vài bước, Lão Tôn đuổi theo: “Cậu học Luật học phải không?”

Giang Hải sửng sốt: “Ơ! Đúng, sao anh biết?”

“Tôi học cùng một lớp tiếng Anh với cậu. Cậu luôn ngồi hàng đầu tiên, sau trưa hôm qua vừa gặp thì nhớ ra, giờ học buổi chiều tôi có ấn tượng với cậu.”

Giang Hải lúng túng: “À…Sao tôi không nhìn thấy anh nhỉ?”

Lão Tôn thầm nghĩ sau này cậu sẽ thường xuyên gặp được!

“Thật ra tôi cũng là sinh viên Luật học, nhưng mà trừ giờ học chuyên ngành ra thì không phải tiết nào cũng lên lớp.” Nam sinh nói rất tự nhiên, “Sau này còn tới chạy bộ mà.”

Lần đầu tiên Giang Hải gặp một người không biết xấu hổ thản nhiên nói ra lời này, đầu óc trống rỗng.

“À, không biết, hôm nay cũng là tình cờ gặp.” Theo phép, cậu vẫn nên trả lời đối phương thật lịch sự.

Mặc dù sinh viên ngày nay đều nhận được chín năm nghĩa vụ giáo dục, nhưng mà rõ ràng Lão Tôn đã trổ mã rất khá. Anh ta đứng ở đâu cũng khiến cho người khác cảm thấy chân thật, rất đáng tin, có cảm giác chững chạc thành thục hơn so với tuổi.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Giang Hải hỏi một câu: “Mỗi ngày tôi chạy bộ có thể thay đổi giống như anh không?”

Cậu là dạng người mảnh khảnh, dáng dấp cũng rất thanh tú đẹp trai, không tính là cường tráng, thật ra bản thân đã tự thấy không có khí khái đàn ông cho lắm.

Lão Tôn dường như bị cậu hỏi đến nghẹn lời, cẩn thận quan sát cậu, ánh mắt lướt qua từng tấc da tấc thịt trên người, Giang Hải cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Ánh mắt Lão Tôn ra hiệu: “Tôi nắn xương cho cậu nhé?”

Giang Hải không để ý, đưa cánh tay ra.

Lão Tôn kiểm tra xong, nói: “Luyện tập giống tôi thì hơi khó, nhưng mà nếu mỗi ngày cậu tới, trở nên rắn chắc cũng không phải chuyện gì lớn.”

Giang Hải ồ một tiếng, cẩn thận suy nghĩ: “Tôi có thể không dậy nổi.”

Lão Tôn do dự rồi nói: “Hay là, tôi gọi cậu nhé?”

Giang Hải đồng ý, hai người trao đổi WeChat và số điện thoại. Lúc này Giang Hải mới nhớ ra mình còn chưa giãn gân,  chạy xong phải giãn gân một chút mới không quá đau, cho nên chuẩn bị giãn cơ toàn thân một lúc mới đi.

Lão Tôn ở bên cạnh nhìn cậu, “Làm gì vậy?” Cố ý nhìn rất hứng thú.

Giang Hải vui vẻ: “Giãn cơ.”

Lão Tôn tò mò bắt chước động tác của cậu, hơi giống con nít. Giang Hải thấy hơi kỳ lạ, cậu cũng không biết tại sao, nhưng mà chưa phải quá quen thân cho nên cũng không hỏi.

Độ dẻo dai của Lão Tôn… Một lời khó nói hết.

Anh ta thẳng như thép vậy.

Giang Hải: “…”

Trông vẻ mặt Lão Tôn rất phiền muộn, nhìn tay chân vẫn cảm thấy có chút mất hứng, người khác cao lớn uy nghiêm, bộ dáng này tuy rằng bớt áp bức nhưng lại khiến người ta cảm thấy khá vui mắt. Giang Hải cười nhẹ, tiếng cười không quá rõ nhưng vẫn cảm giác đối phương nhìn mình, nhanh chóng nghiêm túc làm mẫu cho anh ta: “Như vậy đi, tôi làm tiếp một lần, anh thử lại lần nữa ha?”

Lão Tôn sờ cằm, dáng vẻ suy tư.

“Độ dẻo dai của cậu tốt thật.”

“Ừ.” Giang Hải đứng dậy cười với anh, “Lúc còn bé từng học nhảy Latinh.”

“Ồ.” Lão Tôn đáp một tiếng.

Latinh là cái gì?

Có điều, thể lực của tôi tốt, độ dẻo dai của em tốt, tốt vô cùng.