Lễ Tình Nhân Vui Vẻ

Chương 3: Đóa hoa hồng thứ năm



Nguyên Mân sắp phải theo đội quân của mình đi ra nước ngoài giao lưu một chuyến, trước khi đi nàng được phép trở về thăm gia đình, mỗi lần họp mặt gia đình lại không thể tránh khỏi cuộc trò chuyện nhắc đến việc phải thay đổi công việc hiện tại.

Nguyên Mân vốn không muốn nghĩ, nhưng lần này trở về cô tự cảm thấy cần phải xem xét lại.

Nguyên Ích bảo Nguyên Mân nhất định phải đến công ti của mình, sau đó cả hai cùng nhau trở về. Nguyên Mân không có cách nào từ chối, trước tiên chỉ đành đi tới công ti của cậu ta.

Nguyên Ích này không đáng tin cậy nói cô đi qua, nhưng bản thân lại không ở đây, cho thư ký sắp xếp để Nguyên Mân nghỉ ngơi trong phòng chờ. Nguyên Mân gần như ngủ mất thì đột nhiên có tin nhắn được gửi đến, chỉ có sáu chữ: Cậu có thể nhận nó không?

Nguyên Mân nhìn thấy dãy số, ấn gọi tới: “Há, Thẩm Đa Huy, sao vậy?”

Thẩm Đa Huy thật sự bị dọa, nàng khẽ run rẩy, không nghĩ tới vào lúc này Nguyên Mân sẽ gọi điện thoại đến, vì vậy có chút kinh hoàng đến nổi nói năng lộn xộn, nhưng mà nghe được Nguyên Mân nói đang ở công ty của Nguyên Ích, Thẩm Đa Huy buộc miệng nói: “Cậu sẽ đến gặp tôi chứ?”

Sau khi thăng chức Phó khoa, Thẩm Đa Huy vẫn còn mưu cầu lên chức Phó giáo sư, những danh hiệu này của nàng tuyệt đối không phải là hư danh, nàng còn muốn tham gia nghiên cứu, nhưng hôm nay Thẩm Đa Huy thật sự rất bận, lần trước làm một dự án với sếp đã vô cùng mệt mỏi.

Giống như bây giờ, bởi vì danh hiệu Phó khoa được treo trên tường phòng khám của nàng, mà số người đến khám bệnh tăng nhanh mãnh liệt, thật sự… bận quá rồi.

“Vị đồng chí này, cô không được chen ngang, xin đưa số khám của cô cho tôi xem một chút.”

Ý tá của phòng khám ngăn cản cái người gần đi tới trước mặt Thẩm Đa Huy, Thẩm Đa Huy đang viết một số hồ sơ bệnh án, cho rằng bệnh nhân nóng vội muốn xông vào, nàng cũng không để ý, dù sao việc này cứ để cho y tá xử lí là được.

Đến khi Thẩm Đa Huy viết xong hồ sơ bệnh án, nàng ngẩng đầu, hoảng hốt đến muốn che miệng, Gia Cát Nguyên Mân có phải thần kinh có vấn đề không đấy, nói đến là đến.

Thẩm Đa Huy tranh thủ thời gian nói với y tá: “Tiểu Trần, đây là bạn của tôi, không còn việc gì, cô đi hổ trợ các bệnh nhân khác đi” Nói xong Thẩm Đa Huy nhanh chóng gọi cho Hách Giai Giai: “Đến chỗ của mình, nhanh lên.”

Hách Giai Giai đầu dây bên kia lười nhác từ chối: “Mình không có chức danh Phó khoa, treo cái bằng chuyên gia nhận được nhiều hơn năm khối tiền, mình đi xem bọn họ có phản đối không a.”

Thẩm Đa Huy thực sự là sắp phát điên lên, bệnh nhân chờ đợi đến lượt khám nhiều như vậy, cách thời gian nghỉ còn lâu, mà Gia Cát Nguyên Mân lại ở kia đứng nhìn chằm chằm vào nàng, nên làm gì đây a! Hách Giai Giai vẫn đang giảng nghĩa khí cho nàng.

Hách Giai Giai đến rồi, nàng đem theo danh hiệu của mình đi vào, nhìn qua Nguyên Mân, rồi lại nhìn thêm lần nữa, sau đó tới gần Thẩm Đa Huy nói: “Nhanh lên a, nếu Viện trưởng bắt được mắng chết mình, cậu phải chịu trách nhiệm.”

Thẩm Đa Huy rối rít nói cảm ơn, kéo Nguyên Mân nhanh chóng rời khỏi.

Một đường kéo Nguyên Mân đến bãi cỏ ở phía Tây bệnh viện, không có người nào. Thở hổn hển hồi lâu mới nói: “Sao cậu lại tới đây?”

Thời tiết trở nên ấm áp, chỉ còn chút lành lạnh, Nguyên Mân mặc sơ mi, áo len khoác bên ngoài, bên dưới là chiếc quần giản dị làm nổi bật đôi chân của nàng. Một thân vừa nghiêm chỉnh vừa xinh đẹp.

Nguyên Mân căn bản đã xinh đẹp, còn mặc quần áo vừa người như vậy… Thẩm Đa Huy nhịn không được mà nhìn cô không chóp mắt.

“Là cậu kêu tôi đến mà. Tôi cứ tưởng cậu lại có việc gì cần tìm cho nên liền tới.” Nguyên Mân đút hai tay trong túi quần nhìn Thẩm Đa Huy nói, vẻ mặt vô tội.

Ba chữ “lại có việc” khiến cho mặt Thẩm Đa Huy lập tức đỏ thành trái táo, trong lúc nhất thời nàng không biết phải nói gì, Thẩm Đa Huy nhìn đồng hồ trên tay một chút, thở dài một tiếng: “Cậu… hôm nay nghỉ sao?”

“Ừ, hai ngày nữa phải đi ra nước ngoài, được phép nghỉ một ngày về thăm ba mẹ.”

“Cậu vẫn có thể đi ra nước ngoài sao?”

Hỏi xong lời này Thẩm Đa Huy liền cảm thấy hối hận, quả nhiên, ý cười trong mắt Nguyên Mân nói cho nàng biết mình hỏi có bao nhiêu ngu ngốc. Cho nên nói, Thẩm Đa Huy lúng túng, thật sự là rất lúng túng.

Hai người không biết nên phải nói gì, trước đó ma xui quỷ khiến gửi cái gì tin nhắn, quả thực là hành động điên rồ. Hai người đứng ở đó không nói chuyện, Nguyên Mân nhận được điện thoại, là Nguyên Ích, cậu ta hỏi cô đã đi đâu, sao lại không nghe lời cậu ta, Nguyên Mân nghe đến nổi cảm thấy phiền, thuận miệng đáp: “Chị đang kiếm đối tượng a. Em nói mẹ tối chị về ăn cơm.”

Nguyên Ích ở bên kia quả thực muốn từ trong điện thoại nhảy xuyên màn hình, Nguyên Mân thật sự chịu hết nổi, đành cúp điện thoại. Nhìn thấy Thẩm Đa Huy một mực cúi đầu không nhìn mình, vì vậy “ừ” một tiếng: “Cậu không có việc gì thì tôi đi đây.”

Thẩm Đa Huy lập tức giữ chặt Nguyên Mân, sau khi lấy lại tinh thần mới phát hiện mình vừa làm cái gì, lúng túng tìm lí do: “Dù sao đi nữa thì lần trước cậu đã giúp tôi, nếu như Đa Diệp thật sự vào Sở thiếu niên thì gia đình chúng tôi sẽ sụp đổ. Tôi mời cậu đi ăn cơm nha.” Nói xong nàng buông Nguyên Mân ra, nhắn tin thông báo cho Hách Giai Giai: ‘Thay mình làm việc, cảm ơn cậu, chị em tốt, gần đây muốn ăn cái gì, mua cái gì mình bao cậu hết’.

Hách Giai Giai hồi âm:’ Ăn đến cậu chạy không kịp luôn, khi nào trở về thành thành thật thật giải thích cho mình’.

Thẩm Đa Huy nhanh chóng trở về văn phòng thay đổi quần áo, xuống bãi đổ xe nhìn thấy Nguyên Mân dựa vào một chiếc SUV bên cạnh, không kìm nổi mà cảm thán. Nguyên Ích đối với chị gái của cậu ấy thật tốt, cô cũng thật muốn có người anh trai, hoặc em trai như vậy… Tiếp tục suy nghĩ thì chính mình cũng có một người em trai……khóc không thành tiếng…

Hai người đều rất im lặng ăn cơm, Nguyên Mân bây giờ giống như không thích nói chuyện, Thẩm Đa Huy nghĩ nửa ngày cũng chỉ nghĩ ra vấn đề những binh lính có vất vả không để hỏi, còn không bằng không hỏi. Đột nhiên nghĩ đến người nọ, vì vậy vui mừng nói: “Sào Trung Bằng trở về nước rồi, cậu ấy nói có thời gian rảnh thì cùng nhau ăn cơm.”

Thẩm Đa Huy cho rằng Nguyên Mân ít nhiều sẽ tiếp chút ít lời, nhưng một chữ “ừ” liền đuổi cái đề tài này đi, đây là có ý gì?

Đột nhiên có chút khó chịu, Thẩm Đa Huy bỗng nhiên hiểu được, Nguyên Mân vốn không muốn nhắc đến những gì ở quá khứ, chuyện gì đã xảy ra thì cho nó trở thành quá khứ, mà hai người sở dĩ ngồi cùng một chỗ ăn cơm chẳng qua là do trước đó không lâu đã hoàn thành việc mua bán.

Cậu ấy - Nguyên Mân, cứu em trai của mình, không còn gì nữa.

“Tại sao hôm nên đến gặp tôi?” Vẫn hận, vậy vì sao chỉ vì một cái tin nhắn đã tới? Thẩm Đa Huy thật sự muốn biết.

“Cậu làm việc mệt không?”

Hoàn toàn không hiểu Nguyên Mân hỏi câu này là có ý gì, Thẩm Đa Huy thành thật gật đầu: “Thật sự mệt, nhưng mà không phải là cuộc sống mà tôi muốn, tôi vẫn muốn hướng tới phát triển nghiên cứu, nhưng mà thoát không khỏi tình thế. Hoàn cảnh bây giờ chỉ có thể cố gắng làm việc.”

“Là vì không muốn bị đám đàn ông khinh thường, cho nên cố gắng đảm bảo cuộc sống của mình?”

“Không liên quan đến đàn ông, tôi biết, tôi chỉ có thể dựa vào chính mình mới có thể trải qua tốt hơn một chút.”

“Tôi nắm giữ một số cổ phần nhất định ở công ti của Nguyên Ích, cậu đi theo tôi, tôi cho cậu tiền, đến lúc tôi chán ghét rồi sẽ đem toàn bộ cổ phần chuyển qua cho cậu. Cậu cũng có thể tùy lúc muốn kết thúc quan hệ này, tôi sẽ đưa cho cậu thêm một khoản tiền nữa.”

Thẩm Đa Huy thật sự muốn hất cơm lên mặt Nguyên Mân, gấu con mà cũng học bao nuôi người khác, nếu Nguyên Mân muốn trả thù không phải sẽ trả thù theo cách này chứ, như vậy thật sự sẽ có khoái cảm sao?

“Trong lúc ở với tôi, không được đi tìm đàn ông, cũng không được yêu đương. Chìa khóa nhà đây, sửa sang xong hết rồi, đồ dùng trong nhà cậu cứ lựa chọn, tiền để tôi trả. Đây là thẻ ngân hàng. Mỗi tuần tôi trở về hai lần, bình thường cũng có thể đột nhiên trở về. Đồng ý thì phải nhất định làm được, nếu như nửa chừng tôi phát hiện cậu và người khác không rõ ràng, tôi liền, liền giết chết bọn cô. Cậu cũng không cần hỏi vì sao, muốn xem như tôi đang trả thù cũng được, tôi có dục vọng, cậu, so với những thứ khác cao hơn rất nhiều”.

“Gia Cát Nguyên Mân, cô dựa vào cái gì cảm thấy tôi sẽ đáp ứng? Dựa vào cái gì?”

“Tôi không cảm thấy cậu sẽ đáp ứng, chỉ là cậu có khả năng mà thôi.”

Giọng nói của cả hai đều lạnh như băng. Thẩm Đa Huy cố nén nước mắt, tự nhủ bản thân ngàn vạn lần không thể khóc, ngàn vạn lần không được khóc, nếu như đây là muốn làm nhục nàng, đối phương xác thực đã đạt được mục đích rồi.

Lúc Nguyên Mân về nhà sắc trời đã tối, cô vừa vào cửa, Nguyên Ích liền đi tới: “Chị tìm đối tượng là ai đây? Người đâu?” Liên tục nhìn về phía sau, mẹ Nguyên Ích nhìn không nổi bộ dạng ngốc nghếch này của cậu: “Nếu như chị của con thật sự có đối tượng, mẹ sẽ hầu hạ người đó như bảo bối. Được rồi, đừng quậy nữa, đi rửa tay ăn cơm đi.”

Nhị Nguyên Cát nhìn thấy Nguyên Mân cười, khóe miệng câu lên thành một vòng, than một tiếng muốn nói gì đó, cuối cùng lắc đầu nuốt lời xuống. Năm đó ở bệnh viện ông nói gì với Nguyên Mân, đến bây giờ vẫn còn nhớ rành mạch, nói thật thì lúc ấy là nhất thời vô cùng nóng giận, bây giờ nhìn nha đầu này bao năm nay vẫn ở một mình, giống như muốn đem cả sinh mệnh của mình hiến dâng cho quân đội, ông cảm thấy cô giữ lời cũng tốt.

Vừa nằm ở trên giường, màn hình điện thoại di động hiện lên một tin nhắn:‘Gia Cát Nguyên Mân khốn khiếp, cô ở trong quân đội biến thái đần độn luôn rồi! Cô muốn bao dưỡng ai thì đi bao dưỡng, đời này cô hận tôi thì cứ hận cả đời đi, tôi không hầu hạ!

Ném điện thoại đi đọc sách, Nguyên Ích đi đến mở chăn ra ngồi vào, Nguyên Mân tức giận đạp cậu ta một cước: “Em muốn có bạn gái, người ta sẽ đăng lên mạng nói chúng ta không bình thường đấy.”

Nguyên Ích vui vẻ cười haha, cầm lấy cuốn sách trên tay Nguyên Mân: “Chị, hôm nay chị đi gặp ai?”

Nguyên Mân suy nghĩ một lát, hai tay gác ra sau gáy thở dài: “Định vị xe của em rồi a.”

“Chị không hổ là làm ngành này, không cần nói đều đã hiểu rồi. Đúng vậy, lúc đó em nhìn thấy xe dừng ở nhà một bác sĩ, chị, Thẩm Đa Huy là người bác sĩ đó?”

Thấy Nguyên Mân không nói lời nào, Nguyên Ích xuống giường đi tới đi lui, đi tới đi lui, cuối cùng đá một cước bay ghế: “Năm đó cô ta hô hào nói chị giở trò lưu manh, chị đã quên sao!? Lúc ba mẹ cô ta bắt chị phải quỳ xuống nhận sai, cái tát ở trên mặt chị cũng là từ ba mẹ, đã quên rồi sao? Chị thiếu nữ nhân đến vậy sao?”

Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, Gia Cát phu nhân đứng nhìn hai đứa con của mình: “Nguyên Ích, con đi ra ngoài.”

“Mẹ! Mẹ không biết hôm nay chị…”

“Đi ra ngoài.” Gia Cát phu nhân nói lại một lần nữa, Nguyên Ích tỉnh táo lại, đỏ mắt quỳ xuống trước Nguyên Mân: “Chị, thật xin lỗi.” Nói xong đứng dậy đi ra ngoài.

Gia Cát phu nhân đóng cửa lại, đi đến bên cạnh con gái, ngồi xuống giường, cầm lấy bàn tay run rẩy của Nguyên Mân, nói: “Nguyên Ích vô sỉ nhưng nó đau lòng vì con.”

“Mẹ, con biết, cho đến bây giờ con vẫn không trách em ấy.” Nguyên Mân giữ chặt tay của mẹ lại, tâm tình đã tốt hơn: “Con biết em ấy quá quan tâm chị gái này cho nên mới kích động như vậy, mẹ, không có sao đâu. Con hôm nay thực sự đi gặp Thẩm Đa Huy, lần trước nói với ba giúp vài chuyện của em trai cậu ấy, cậu ấy muốn cảm ơn nên mời con ăn cơm, chúng con đã cùng nhau ăn cơm. Mẹ, mẹ vẫn luôn nói đã là quá khứ thì bỏ qua, đúng không?”

Gia Cát phu nhân rất muốn nói đúng, nhưng mà bà mơ hồ cảm thấy không thích hợp, bà hiểu con gái của mình, tuy rằng bà không muốn thừa nhận, nhưng bà biết rõ đứa con gái này, có thù tất báo. Chuyện xảy ra năm đó, Nguyên Mân gia nhập quân đội, tránh khỏi khói lửa thế gian một thời gian, bây giờ xem ra, nàng thật sự là đang ở ẩn. Tại sao phải giúp lại còn đi gặp Thẩm Đa Huy, bà đại khái đã hiểu. Lời muốn nói nhưng không biết nói như thế nào, bà nghĩ xong rồi nghiêng người qua hôn lên trán Nguyên Mân: “Ngoan ngoãn ngủ đi, ngày mai phải đi xa nhà rồi.”

Sau đó căn phòng trở nên yên tĩnh, Nguyên Mân cầm điện thoại nhìn thoáng qua, Thẩm Đa Huy lại gửi qua rất nhiều tin nhắn, tất cả đều là mắng cô, đoáng chừng Thẩm Đa Huy uống rượu, vì vậy cô trả lời một tin: ‘Còn một chuyện nữa, lúc tôi trở về nhà đừng để tôi nhìn thấy cô say, khó coi’.

Nguyên Mân tắt di động ngủ thật ngon, Thẩm Đa Huy ở quán thịt nướng nghiến răng nghiến lợi mắng cô, Hách Giai Giai ngăn cản không được, cuối cùng thở dài: “Được rồi bà cô nhỏ, chúng ta đi về thôi, cậu muốn mắng nhiều hơn nữa để cả con đường này đều biết có người bao dưỡng sao?”