Lễ Tình Nhân Vui Vẻ

Chương 4: Đóa hoa hồng thứ bảy



Sau khi từ nước ngoài trở về Nguyên Mân lại bận hơn nửa tháng, lần này khó khăn lắm mới có được ngày nghỉ.

Lúc mở cửa, Nguyên Mân cảm giác được chiến thắng đã thuộc về mình, trong nhà hiện tại đang có hơi thở của người nào đó.

Thẩm Đa Huy mới từ phòng tắm đi ra, bỗng nhiên nhìn thấy Nguyên Mân đứng trong sảnh, dọa nàng giật mình, Thẩm Đa Huy chưa kịp nói lời nào Nguyên Mân liền đi tới đẩy ngã nàng xuống, hai người ở trên sofa hôn đến không biết trời đất là gì.

Sau khi kết thúc, Thẩm Đa Huy vẫn còn đang choáng váng: Xin hỏi chuyện gì vừa mới xảy ra?

Chờ đến khi lấy lại tinh thần, nàng liền đẩy người nằm ở trên mình ra: “Bẩn chết rồi, tránh ra nhanh!”

Làm bác sĩ nhiều năm, quả nhiên ít nhiều vẫn mắc chứng sạch sẽ, Nguyên Mân nghe lời đứng lên, nhìn Thẩm Đa Huy cười, cũng không nói lời nào.

“Ăn gì chưa?” Thẩm Đa Huy cố gắng áp chế rung động trong lòng xuống, làm ra vẻ không thèm để ý, một bên hỏi một bên mang chiếc túi bị Nguyên Mân vứt xuống đặt qua một bên, lại ghét bỏ la một tiếng: “Còn không nhanh đi tắm, thay quần áo? Nếu như chưa ăn gì thì tôi đi nấu cho cậu một tô mì ăn liền.” Dù sao nàng cũng không làm cơm, không có cách nào khác, đã tắm rửa rồi nàng không muốn người bị dính khói dầu.

Nguyên Mân không cùng nàng so đo, chỉ nói nàng nấu hai gói mì bỏ vào trong nồi thôi là được.

Ăn cũng ăn xong rồi, Nguyên Mân cũng rất tự giác đi rửa nồi chén, đánh răng xong Thẩm Đa Huy nhìn cô trông có vẻ mệt mỏi.

Gia Cát Nguyên Mân mua căn nhà này có hai phòng ngủ một phòng khách, trước đó đã đem căn phòng kia làm thành phòng sách, hơn nữa cũng đã ở chung rồi, còn muốn chối cãi cái gì nữa.

Cũng không biết liêm sĩ của bản thân đâu rồi, vì sao lại rời nhà chạy đến đây, thật sự là một chuyện vô cùng đau thương. Đến bây giờ nàng vẫn không hiểu được vì cái gì mình lại dọn vào, lúc mua gia dụng còn hừng hực lôi kéo Hách Giai Giai chọn đông chọn tây, có thể do tiêu tiền của người khác là một việc rất thoải mái a, có thể lắm…

Thời điểm Nguyên Mân ‘làm việc’ rất im lặng, dù thế nào đi nữa cũng không nói lời nào từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc.Sau khi cả hai lên giường, cô lập tức hôn vào ngực nàng, Thẩm Đa Huy bỗng nhiên nghĩ đến những chuyện xấu xa, đẩy người bên cạnh một cái: “ Đến rồi, hôm nay không được”.

Nguyên Mân sững sờ, Thẩm Đa Huy đối diện với ánh mắt của cô, tim đập thình thịch, rất sợ Nguyên Mân sẽ đưa tay đi dò thử, càng sợ một khi đã làm rồi thì sẽ không dừng lại, cho dù nàng đang “đèn đỏ”

Nguyên Mân nhìn một hồi, thất vọng từ trên người Thẩm Đa Huy leo xuống, quay lưng một bên, kéo mền đắp lên người: “Vậy ngủ đi.”

“Khi nào thì trở về quân đội?” Thẩm Đa Huy nằm ở sau lưng hỏi rất nhỏ.

“Xế chiều ngày mai.”

“Vậy… khi nào quay lại?”

“Không biết, gần đây khá bận.”

“Ừm… Thật vất vả mới được trở về, không làm không cảm thấy thiệt thòi sao?”

“Cậu còn phàn nàn, có tin tôi làm thật không?”

“Cậu mới phàn nàn! Gia Cát Nguyên Mân, cậu thật sự là một đại muộn tao*!”

“Cũng hăng hái cho cậu rồi!”

Nguyên Mân lại áp lên Thẩm Đa Huy, nhưng thủy chung không làm gì, nhìn một hồi rồi nhẹ giọng nói: “Được rồi, đừng quấy nữa, đi ngủ thôi.”

Thẩm Đa Huy ôm cổ Nguyên Mân, nói nhỏ bên tai nàng: “Gạt cậu thôi, tôi chỉ muốn xem thử cậu có thật sự biến thành cầm thú chưa.”

Chưa đầy một giây sau, tay Nguyên Mân liền thâm nhập vào quần Thẩm Đa Huy, cơ thể Thẩm Đa Huy cứng nhắc tại chỗ, cũng chỉ có thể cười, cười chính mình đáng đời, châm chọc vị Ma vương này làm gì, quả ngon dâng lên tận miệng lẽ nào cô ta không ăn?

Một hồi hôn cùng vuốt ve sớm đã khiến Thẩm Đa Huy ướt không chịu nỗi, không rõ đã là lần thứ mấy rồi, chỉ biết hai người đều ướt đẫm mồ hôi, mà Thẩm Đa Huy càng khó đạt đến cao trào, có chút bất lực ôm Nguyên Mân: “Không đến được, không được, ngủ thôi, tôi mệt rồi.”

Người này căn bản không nghe lời, lại dùng sức tiến công, Thẩm Đa Huy nhanh chóng cầu xin tha thứ: “Được rồi được rồi được rồi, tổ tông cậu đừng làm ẩu, chúng ta cùng phối hợp kết thúc trận đấu này. Vào trong một chút, đầu ngón tay nhếch lên một chút.”

“Đúng… Chậm lại…”

“Đừng… Đúng… Chính là chỗ đó, dùng sức…”

“Nhanh hơn chút nữa… Đúng… A… Đúng…”

Nghe chỉ huy mới có thể thuận lợi thắng trận, nhưng mà thật sự, mệt thảm rồi.

Đến tận ban chiều, Thẩm Đa Huy tỉnh lại đã không có ai bên cạnh, nàng cũng không hy vọng xa vời tên Ma vương kia có thể thật sự yêu nàng, dù sao là người tình ta nguyện, không cần nói những lời không nên nói, việc nào không nên nghĩ cũng đừng nghĩ.

Rời giường đi tắm đánh răng, vừa đi ra thì nghe thấy trong phòng bếp có động tĩnh, Thẩm Đa Huy liếc vào bên trong nhìn thấy Nguyên Mân mặc tạp đề đang xào rau.

Thẩm Đa Huy dựa vào một bên nghĩ, Gia Cát Nguyên Mân người này từ nhỏ mệnh đã tốt, cách đây mười năm, cầu Xuân Phong huyện Ly Thủy cùng một chỗ với nhà của nàng tính ra là có gia cảnh tốt nhất, bởi vì sao? Bởi vì ông nội của cô là lãnh đạo Xuân Phong của nhà nước. Cửa hàng trước khi thay đổi vẫn luôn không tồi. Khi đó vào cửa hàng cũng tính là ăn cơm của nhà nước, có một số người còn muốn chen lấn vào bên trong. Sau đó cải cách cửa hàng giao cho bác của Nguyên Mân tiếp nhận, hiện tại tập đoàn đã đưa ra thị trường, ba cô khi đó vừa một đường bình ổn bước vào Thanh Vân trở thành cảnh sát trưởng cho đến tận bây giờ.

Vẫn chưa tính là gì, mẹ của cô năm đó là viện trưởng của bệnh viện huyện Ly Thủy, bây giờ đại diện cho ủy ban kế hoạch hóa gia đình và y tế ở tỉnh, còn em trai của cô ta thì sao, tổng giám đốc tập đoàn Khóa Quốc đại Trung Hoa, đối xử với cô vô cùng tốt.

Nguyên Mân là con gái cưng của cả gia đình a, số phận của người này có lẽ tệ hơn một chút chính là lúc gặp được mình, hẳn là vậy.

“Không nghe tôi nói đi dọn chén đũa ăn cơm sao? Buổi chiều không phải cần đi làm à, còn không nhanh một chút.”

Một câu nói lạnh nhạt phát ra đánh vỡ những suy nghĩ của Thẩm Đa Huy, nàng đạp vào bóng lưng của Nguyên Mân một cước, thầm mắng đúng là oan gia.

Xới cơm xong thì Nguyên Mân đã mang thức ăn đi ra, ba món một canh, nếm thử một chút thật sự là đầy đủ hương vị.

Lúc Thẩm Đa Huy đang ăn, Nguyên Mân ở kia cười lạnh: “Còn muốn tôi hầu hạ cậu, cậu như vậy có thể làm chim hoàng yến cao quý được rồi a.”

Thẩm Đa Huy không phục: “ Gia Cát Nguyên Mân, ai là chim hoàng yến? Cậu đã nhìn thấy chim hoàng yến nào mà làm việc chăm chăm chỉ chỉ mệt đến chết đi sống lại chưa? Nếu cậu có bản lĩnh thì mở cho tôi một bệnh viện để cho tôi làm viện trưởng, ngày ngày cao quý làm nghiên cứu, đó mới tính là chim hoàng yến.”

Nguyên Mân không đáp lại chỉ nghiêm túc ăn cơm, Thẩm Đa Huy tức giận rồi, lúc tiếp điện thoại cũng không thoải mái: “Cái gì?”

“Cậu tranh thủ đến đi, không thấy tin tức sao? Một mỏ nổ tung, bệnh viện gần như đình trệ rồi. Nếu cậu còn không đến ông chủ sẽ ăn mình mất.” Hách Giai Giai vừa tắt điện thoại, thay đổi giọng nói lại liền ngã xuống, là Trưởng khoa của Thẩm Đa Huy muốn nàng mau mau đến.

Thẩm Đa Huy cúp điện thoại, đặt đũa xuống: “Cậu ăn đi, tôi phải trở về bệnh viện.” Nàng thay quần áo đi ra thấy Nguyên Mân đã ăn mặc chỉnh tề đứng chờ ở cạnh cửa, cũng không nói thêm gì, xe của Thẩm Đa Huy đậu quanh năm ở bệnh viện, nếu muốn bắt giao thông công cộng quả thật là có chút gấp gáp.

Hai người trầm mặc đến bệnh viện, lúc Thẩm Đa Huy xuống xe nói: “Lần sau có trở về sớm thì nhắn tin cho tôi, tôi không phải cùng cậu vụng trộm yêu đương, tốt xấu gì cũng có cơm nóng để ăn.”

Nguyên Mân không đáp ứng lời Thẩm Đa Huy nói, đợi đến khi nàng đóng cửa liền lái xe đi.

Trong lúc giải phẩu Hách Giai Giai hỏi: “Người vừa đưa cậu đến đây là người yêu sao? Trước đó vài ngày cậu muốn sống muốn chết chính là vì cô ấy*?”

Chủ đạo là Thẩm Đa Huy, phụ tá có Hách Giai Giai, nhưng cũng có các bác sĩ và y tá khác, tất cả đều nhìn nàng nghe ngóng tin tức, Thẩm Đa Huy chăm chú di chuyển tay cười một tiếng: “Tim cậu đủ lớn rồi a bác sĩ Hách, đang vội như vậy mà cũng không quên buôn chuyện của mình.”

“Tất nhiên, ai kêu tám năm học chung của chúng ta đến tận hôm nay vẫn đứng cùng một chỗ cả ngày chứ, tình huống bây giờ của cậu, mình còn thật sự có một loại cảm giác, bắp cải mà bản thân đau đau khổ khổ chăm sóc bị heo ăn mất.”

Tất cả đều cười, cười xong người một câu tôi một câu hỏi Thẩm Đa Huy thật sự có chuyện này không, nếu như thật sự là có chuyện này thì phải mời ăn cơm, để cho lão Lưu tuyệt vọng rồi.

Hoàn thành xong các ca phẩu thuật thì đã ba bốn giờ sáng, Thẩm Đa Huy cùng Hách Giai Giai tìm chỗ nào tựa lưng, trong nháy mắt liền ngủ mất. Không biết vì sao gặp ác mộng, Thẩm Đa Huy giật mình lập tức lay tỉnh Hách Giai Giai, Hách Giai Giai mơ hồ chậc lưỡi: “Cần kiểm tra phòng sao?”

Thẩm Đa Huy nhẹ giọng đáp: “Giai Giai, mình vừa rồi gặp ác mộng, mơ thấy trên người cậu ta toàn là máu.”

Hách Giai Giai quay đầu nhìn Thẩm Đa Huy, vỗ vỗ bả vai nàng: “Đêm nay chúng ta nhìn thấy máu nhiều rồi a, ngày chỉ là có chút suy nghĩ thôi. Cậu ta làm nghề gì vậy?

“Là làm quân nhân.”

Thẩm Đa Huy nói xong, Hách Giai Giai bỗng nhiên cũng trầm mặc.

Trong lòng Thẩm Đa Huy đối với việc Nguyên Mân làm quân nhân rất bất an, cũng không biết tại sao Nguyên Mân vẫn không trả lời tin nhắn của nàng, điện thoại cũng trong trạng thái tắt nguồn.

Sếp của Thẩm Đa Huy nhìn thấy Thẩm Đa Huy, hỏi tâm trạng nàng tại sao nặng nề như vậy, Thẩm Đa Huy cười cười không trả lời, sếp nàng lại hỏi: ”Nghe nói em đã có đối tượng? Vậy lão Lưu kia hết cơ hội rồi.”

Thẩm Đa Huy thật sự muốn ngất đi, quả nhiên lực lượng buôn chuyện cực kì nhiều, toàn bệnh viện có thể đều đã biết chuyện này rồi.

Thẩm Đa Huy liền xấu hổ làm nũng: “Sếp à, anh lẽ nào không hiểu Giai Giai, cậu ấy đặt chuyện đấy. Bác sĩ Lưu vẫn còn cơ hội.”

Thẩm Đa Huy như vậy, sếp của nàng chỉ cười, đặt tài liệu lên bàn rồi xoa xoa đầu nàng: “Có mệt không? Nếu không mệt thì đi với anh làm một ca phẩu thuật đi.”

Thẩm Đa Huy sững sờ: “Còn làm? Mặt của em vẫn chưa có rửa a... sếp.”

“Em đến đi, em đến anh yên tâm.” Giọng nói sếp Thẩm Đa Huy bỗng nhiên trầm xuống, nàng cũng liền không nói gì thêm.

Đang đi đến phòng phẩu thuật Thẩm Đa Huy nghe sếp giới thiệu thì trong lòng có chút lo sợ, nàng không muốn cùng bệnh nhân VIP nói chuyện, kiếm ra tiền hay không ra tiền đều không thành vấn đề, chủ yếu là hầu hạ không tốt thì thật là phiền phức.

Vốn là đang cùng sếp nói chuyện, lúc nhìn thấy một thân quần áo của Nguyên Mân ở phòng phẩu thuật tâm đều run lên, nhìn kỹ mới thấy trên người nàng không có vết thương, lúc này mới yên tâm, tiến lên hỏi: “Cậu đến đây làm gì?”

Nguyên Mân chần chờ hồi lâu mới nhẹ nói: “Mong mọi người cố gắng hết sức, tôi trước tiên xin cảm ơn.”

Sau khi đi vào, Thẩm Đa Huy mới hiểu rõ, nằm dưới dao phẩu thuật của nàng, đại khái chính là “tình địch” chứ gì.

Con gái thủ trưởng cùng với cán bộ trẻ tuổi tài cao, thân thể của con gái thủ trưởng trước sau như một được chiều chuộng đến nổi suy nhược, cán bộ trước sau như một tình thâm ý trọng. Thật là một câu chuyện tình yêu tươi đẹp, thời đại bây giờ tiến bộ thật, cán bộ là nam hay nữ đều không còn quan trọng.

Lần phẩu thuật này tốn hơn bốn tiếng đồng hồ, Thẩm Đa Huy đi ra tay chân lập tức mềm nhũn, nhìn thấy sếp đang cùng Nguyên Mân nói chuyện, Thẩm Đa Huy ôm bụng đi qua phòng trực ban, thầm muốn tìm một chỗ để nằm xuống, không muốn nghĩ gì nữa.

Bỗng nhiên có người chạy tới đỡ nàng, Thẩm Đa Huy giãy giụa một chút: “Không phải gần đây bận rộn nhiều việc sao?”

“Tôi đưa cậu về nghỉ ngơi.”

“Không cần, tiểu tình nhân của cậu phẩu thuật tốt lắm, đi qua thăm cô ấy đi.”

“Tôi cõng cậu đi xuống.” . ngôn tình ngược

Thẩm Đa Huy chỉ có thể nhắm mắt giả vờ ngất xỉu, Nguyên Mân thần kinh này trước mặt người khác nói cõng là cõng, nếu nàng không giả vờ ngất thì phải làm gì?

Trong thang máy nghe được Hách Giai Giai gọi, Thẩm Đa Huy tiếp tục giả vờ ‘hôn mê bất tỉnh’, lại nghe Hách Giai Giai nói: “Từ hôm qua đến giờ Đa Huy làm sáu ca phẩu thuật chắc chắn đã mệt lắm rồi, cậu nhất định phải chăm sóc cậu ấy thật tốt nha, mua cho cậu ấy đồ ăn ngon nữa.”

Ái chà chà người chị em tốt a, nhưng mà cậu ta nói câu cuối cùng kia nghe cứ kỳ quái làm sao.