Nguyên Ích một chút cũng không sợ Thẩm Đa Huy, đây hoàn toàn là bẫy, không dừng bắt mình làm theo ý cô ta, Nguyên Ích cười lạnh dập tắt tàn thuốc lắc đầu: “Cô năm đó ra sức diễn vai bị chị tôi giở trò lưu manh, bây giờ một chút mặt mũi cũng không cần nữa rồi? Cô cho rằng tôi không biết cô và chị tôi đang tốt hơn sao? Vào đêm mùa đông tuyết rơi rất nhiều hai người không ngủ, đứng trước cửa nhà tôi, tại bồn hoa quế hôn nhau, cho rằng tôi không nhìn thấy gì sao? Cô luôn đến để ngủ chung với chị gái của tôi, cùng chị tôi hôn nhau như thể hai người là một cặp vợ chồng, cô cho rằng tôi không biết sao? Buổi sáng đi học, cô đặt tay lên eo chị tôi để sửơi ấm, cô cho rằng tôi mù rồi sao? Cô đến nhà tôi ăn cơm, không thích ăn liền ném bát vào người chị của tôi, gan của cô cũng thật là lớn rồi! Mặc dù tôi không biết cụ thể hai người từ lúc nào đã tốt hơn, cũng không rõ hai người sớm đã làm chuyện đó chưa. Nhưng tôi chắc chắn nửa năm cấp ba ngày đó tại nhà của cô, ngay trong phòng của cô, một màn kia hoàn toàn không phải là lần đầu tiên. Vì vậy cô nói cho tôi biết, lúc đó cô là lấy tâm trạng gì để đi diễn kịch?”
Nói được thì làm được, Thẩm Đa Huy dọn quần áo xong liền đi, Nguyên Ích ngồi ở kia gạt tàn thuốc một cái, gọi điện thoại cho mẹ cậu: “Mẹ, chị lại cùng với Thẩm Đa Huy ở cùng nhau, con đã đuổi người phụ nữ đó đi rồi, nhưng con biết chị sẽ không buông tha, mẹ cùng chị nói chuyện đi.”
Gia Cát phu nhân ở bên kia trầm mặc, qua hồi lâu thở dài một tiếng: “Mẹ biết rồi, sau này chuyện của các nàng con không cần lo nữa, để cho mẹ kiểm soát.”
Kỳ thật lúc đến chỉ mang theo vài bộ quần áo, bởi vì Thẩm Đa Huy đã mua một căn nhà, đây là tình yêu cuối cùng của mẹ giành cho nàng, mua cho nàng một chỗ để che mưa che gió.
Thẩm Đa Huy vào trong nhà, vứt bao đồ xuống sàn nhà, đột nhiên toàn thân vô lực, cứ như vậy ngồi dưới đất khóc cho đến khi kiệt sức.
“Vậy phải xem đó là sai lầm chết người hay không, nếu cậu ta bắt gặp cậu thông gian với một nam hay nữ thì nhất định không thể tha thứ.”
“Sao cậu không giữ im lặng, thật đáng đời cậu, cùng lắm hai người bị đánh một trận, sau đó không để Nguyên Mân đến gần cậu nữa… Mới tuổi đó mà đã làm, chuyện này ngay cả mình cũng điên lên đấy, cậu bệnh tâm thần à!”
“Mình sợ… thật ra lúc đó mình không nói gì, chẳng qua là quá sợ hãi nên đẩy cậu ấy ra vì vậy mẹ mình mới chắc chắn là như vậy, mình không dám cãi lại... Lúc đó, mình chỉ biết khóc, rất sợ, không hề ngờ tới sau này lại trở nên nông nổi thế này.”
Hách Giai Giai nghĩ một lát rồi thở dài, kéo Thẩm Đa Huy qua: “Được rồi, đừng buồn nữa. Nguyên Mân bây giờ là đang báo thù cậu sao? Vậy cứ xem như là huề nhau đi, sau này không gặp mặt nữa là được.”
Thẩm Đa Huy đáng lẽ muốn nói không đúng, nhưng là không biết nói cái gì. Có lẽ Nguyên Mân đang báo thù nàng, chẳng qua là tự mình cam tâm tình nguyện không biết xấu hổ bị báo thù thôi.
Thẩm Đa Huy không gặp lại Nguyên Mân kia, không biết rốt cuộc Nguyên Mân về nhà chưa mà điện thoại không gọi đến, tin nhắn cũng không gửi, hay là người nhà của Nguyên Mân đã ra mặt nói gì đó khiến cậu ấy buông tha mình rồi?
Đứng trước mặt Thẩm Đa Huy là một thực tập sinh dưới trướng của nàng, hình như gọi là Cao Viễn, vừa nhìn là biết thuộc loại gia đình có tiền, còn rất mang ơn nữa. Lúc đầu khoa mở đón người mới, sếp hỏi cậu nhóc này học y để làm gì, cậu ta nói cảm giác sứ mệnh của bác sĩ vô cùng thiêng liêng, bây giờ ngay cả khi là người thành tâm cũng ít có ai nói được như vậy.
Khi đến dưới lầu nhà Thẩm Đa Huy, Cao Viễn giơ dù cương quyết đưa nàng đến đầu hành lang, Thẩm Đa Huy cầm túi đồ mất tự nhiên nói cảm ơn, lời cảm ơn thứ hai còn chưa dứt liền sững sờ, bởi vì nàng nhìn thấy có một người đứng ở phía sau Cao Viễn, là Nguyên Mân.
Trong lúc Cao Viễn quay đầu, trong nháy mắt Nguyên Mân đã đóng dù lại đi lên lầu, cả người Thẩm Đa Huy bây giờ rất loạn, lắp bắp chào tạm biệt Cao Viễn, nhưng Cao Viễn kéo nàng lại: “Chị không sao chứ? Em thấy chị có vẻ rất sợ gì đó. Chị quen biết người vừa rồi sao? Nếu không thì em đưa chị lên trên nha.”
Thẩm Đa Huy gần như là hoảng loạn đi lên trên, nàng không biết Nguyên Mân tìm đến đây làm gì, nhưng vừa rồi nàng nhìn thấy ánh mắt của Nguyên Mân không vui vẻ, chính là loại cảm xúc không vui vẻ: Tôi bắt được cô ở bên ngoài… tôi sẽ giết chết cô!
Thẩm Đa Huy nhìn thấy quả nhiên Nguyên Mân đứng đó, mau chóng tới mở cửa. Sau khi cả hai vào nhà, Thẩm Đa Huy vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, không biết là đang trốn tránh cái gì.
Qua hồi lâu vẫn không có động tĩnh gì, Thẩm Đa Huy đành phải đi ra, nhìn thấy Nguyên Mân im lặng ngồi ở ghế, Thẩm Đa Huy cũng ngồi xuống: “Hôm nay cậu đến đây làm gì?”
“Cho đến bây giờ cậu vẫn không muốn cho tôi một lời xin lỗi đúng không? Cũng chưa hề muốn bồi đắp cho tôi, cho nên quen bạn trai, chuẩn bị kết hôn, tất cả đều đâu vào đấy. Tôi đối với cậu mà nói, chỉ là một cuộc tình bừa bãi của thời kỳ trưởng thành, cho nên cậu tự ý cho chúng ta một kết quả bừa bãi, sau đó mang câu chuyện thanh xuân này của chúng ta cất trong góc phòng, cả đời cũng không định nhặt lên xem. Nhưng phải làm sao bây giờ, Thẩm Đa Huy, tôi yêu cậu, tôi không nỡ bỏ, tôi giống như bị trúng độc chỉ có thể có cảm giác với cậu. Tôi đối với quá khứ của chúng ta quá mức cố chấp, làm cho tôi tự hận chính mình. Tôi biết, không sớm thì muộn tôi cũng sẽ tìm thấy cậu, dùng cái cớ gần gũi để giày vò cậu. Lúc đó ba tôi ở bệnh viện lớn tiếng nói chỉ muốn làm tôi có chút tương lai, tôi thích con gái thì cứ đi tìm một cô gái nào đó yêu tôi, ở bên cạnh tôi. Cấm tôi tìm cậu, vì sợ tôi sẽ tìm đến cô gái lòng dạ ác độc, khiến tôi chịu đau đớn. Nhưng mà tôi không thể, vẫn đi tìm đến cậu, muốn ở bên cạnh cậu.”
Nguyên Mân bỗng nhiên nói rất nhiều lời, cô vừa nói, Thẩm Đa Huy liền ở một bên khóc, nhỏ giọng nói xin lỗi, mặc dù nàng biết lời này không hề còn tác dụng.
“Thật sự tôi không biết mình đến đây để làm gì, tôi đi đây. Nếu như khoảng thời gian trước làm cho cậu cảm thấy nhục nhã, như vậy… coi như chúng ta huề nhau.”
Nguyên Mân đi rồi, thật lâu sau Thẩm Đa Huy mới phản ứng lại mục đích Nguyên Mân đến đây, cậu ấy là đến để từ biệt, thật sự là từ biệt, không bao giờ đợi nàng nữa rồi, rốt cuộc không đợi nữa, bởi vì mình không hề tranh thủ, từ lúc bắt đầu gặp lại Nguyên Mân cho đến khi nhìn thấy Nguyên Ích, đều chưa từng nói một lời xin lỗi, một chút cũng không cho ba người cơ hội ở cùng một chỗ.
Sau khi Thẩm Đa Huy bừng tỉnh, nàng lập tức gọi điện cho Nguyên Mân, Nguyên Mân không bắt máy cho nên gọi cho Nguyên Ích, đoán chừng là tắt màn hình rồi, không có cách nào gọi được.