Liệu Chúng Ta Còn Có Sau Này

Chương 1: Bỏ thai đi! Mẹ đưa con sang mỹ



“Bỏ cái thai đó đi!”

“Sao cơ ạ?”

“Mẹ nói con phải bỏ cái thai trong bụng đi! Con nghe mà không hiểu hả?”

Trong căn phòng mang phong cách hoàng gia lộng lẫy, cùng với đèn thạch anh trong suốt trên cao toả ra thứ ánh sáng lung linh, sang trọng. Đối diện với Hiểu Tinh lúc này là gương mặt chứa đầy sự tức giận của mẹ cô, Lệ Oánh.

Hiểu Tinh hai tay ôm lấy chiếc bụng đã hơi nhô lên từ trong chiếc váy baby doll, ánh mắt trong veo ngấn lệ, tràn ngập sự sợ hãi. Cô cố gắng khơi gợi một chút lòng thương cảm từ người mẹ của mình:

“Không được đâu mẹ ơi! Đây là em bé của con, con không thể bỏ nó được! Mẹ xem này… con có thể cảm nhận được em bé đang cựa quậy, sau này ra đời nhất định nó sẽ là một đứa trẻ rất hiếu động, giống như con trước kia vậy!”

Lệ Oánh nhìn chằm chằm vào đứa con gái của mình. Trong lòng vẫn không thể nào tin được một con bé Hiểu Tinh ngoan ngoãn, luôn biết nghe lời nay lại làm ra chuyện tày trời như vậy.

Dám phát sinh mối quan hệ với nam sinh khoá trên lại còn lén lút giấu chuyện mang thai, thật khiến người làm mẹ như bà tức chết.

“Hiểu Tinh con đừng ăn nói hàm hồ! Tỉnh táo lại cho mẹ đi! Con bây giờ chỉ mới 18 tuổi, còn cả một tương lai rộng mở phía trước. Vậy mà con muốn huỷ hoại tất cả chỉ vì cái thứ nghiệt chủng kia sao?”

Lệ Oánh tức tới nỗi gương mặt đỏ bừng, ngón tay khi chỉ vào bụng Hiểu Tinh với vẻ cay nghiệt, khinh bỉ.

“Mẹ không được nói như thế… đó là con của con và Mặc Ngôn, không phải là nghiệt chủng!” Mặc dù Hiểu Tinh rất sợ hãi khi đối diện với cơn thịnh nộ của mẹ mình, nhưng khi nghe những lời độc địa như vậy, đột nhiên cô lại có dũng khí đáp trả mạnh mẽ.

“Câm miệng! Nếu biết con sẽ quen cái thứ thấp hèn, bẩn thỉu đó thì ngay từ đầu mẹ đã cho con đi du học rồi!”

Như cố đè nén nộ khí, Lệ Oánh dừng lại một chút dịu giọng nói:

“Con nhìn đi! Cha con vừa ngồi vào cái ghế Phó thị trưởng, nếu tin con có thai bị đồn ra ngoài thì sự nghiệp của cha con coi như chấm dứt! Nên con thương cha mẹ, thì nhân lúc cái thai vẫn chưa quá lớn mẹ đưa con đến bệnh viện xử lý, đợi sau khi sức khoẻ của con ổn định thì sẽ cho con sang Mỹ du học, có được không?”

Đôi mắt nâu trong veo như thuỷ tinh đã trở nên đỏ hoe, Hiểu Tinh lắc đầu một cách điên cuồng: “Không đâu! Con sẽ không bỏ em bé của con đâu! Có chết con cũng không bỏ! Cũng sẽ không bao giờ đi du học!”

“Hiểu Tinh! Con muốn làm mẹ tức chết có phải không? Mẹ làm như thế là quá nhân nhượng với con rồi! Thằng nhãi đó chỉ là một đứa khố rách áo ôm không cha không mẹ, có gì để con luyến tiếc chứ?”

“Mẹ ơi Mặc Ngôn anh ấy rất tài giỏi, đến giáo sư cũng hết lời khen ngợi anh ấy, nói anh ấy chính là thiên tài, tương lai sẽ rất rộng mở. Hơn nữa, anh ấy rất thương con, chắc chắn sẽ không để con phải chịu uỷ khuất đâu!”

Lúc này nước mắt đã ướt đẫm hai gò má trắng nõn của Hiểu Tinh, cô nhìn mẹ mình tha thiết giải bày.

Tuy nhiên gương mặt của Lệ Oánh vẫn lạnh như băng, không một chút lưu tâm.

“Nói nhiều như vậy nhưng con nhất định không chịu bỏ thai, cũng không chịu chấm dứt với thằng nhãi kia có phải không? Nếu thế thì ta đành cho nó tốt nghiệp ở trong tù vậy!”

“Mẹ… mẹ nói vậy là ý gì?” Đồng tử Hiểu Tinh co rụt lại, cô kinh hãi hỏi.

“Với tội xâm hại người khác, ta sẽ khiến nó phải ở trong tù ít nhất là 10 năm. Nên đừng nói là học Đại học hay Thạc sĩ gì đó, cả đời này nó cũng đừng hòng ngẩng đầu lên được!”

Khoé miệng Lệ Oánh cong lên tạo thành nụ cười tà ác, khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.

Nghe thấy vậy Hiểu Tinh hoảng hốt chạy tới nắm chặt lấy tay bà ta, ra sức ngăn cản:

“Không được! Mẹ không được làm thế! Mạc Ngôn không hề xâm hại con, là con tự nguyện ở bên cạnh anh ấy!”

“Điều đó không quan trọng! Thằng nhóc An Mạc Ngôn chính là vết nhơ trong cuộc đời con, cho nên ta phải gột rửa cho bằng sạch, không thể để lại bất kỳ một vết tích nào!”

Mỗi lời Lệ Oánh nói ra giống như độc dược, len lỏi vào từng mạch máu, làm thân thể tê dại.

Hiểu Tinh lập tức quỳ thụp xuống sàn, hai tay chắp trước mặt, tinh thần trở nên hoảng loạn mà gào khóc:

“Mẹ! Con cầu xin mẹ! Mẹ tha cho Mạc Ngôn…anh ấy không có lỗi, tất cả là tại con. Từ đầu đến cuối đều là con cam tâm tình nguyện, đến chuyện con có thai Mạc Ngôn cũng chưa hề biết! Mẹ đừng bắt anh ấy vào tù mà… con van xin mẹ đấy!”

“Muộn rồi! Đây là cách duy nhất để chấm dứt mối quan hệ ngu xuẩn này, và là sự trừng phạt thích đáng dành cho nó. Dám vấy bẩn con gái của Hà gia sao? Có chết cũng đáng!”

“Con van xin mẹ mà! Đừng làm thế với Mạc Ngôn! Đừng hại anh ấy!”

“Con cứ chờ đó đi! Đợi ta xử lý xong nó, thì dù con có muốn hay không ta cũng sẽ có cách buộc con phải từ bỏ cái thai này!”

Dứt lời Lệ Oánh nhấc đôi giày cao gót màu đỏ, xoay người bước đi.

Tuy nhiên ra đến cửa, nhận thấy Hiểu Tinh ở phía sau đột nhiên im lặng một cách bất thường. Không một câu van xin cũng không một tiếng than khóc, bà ta liền nghi hoặc quay đầu.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, thần kinh vốn vững như thép trong khoảnh khắc này liền bị bẻ gãy.

Hiểu Tinh đứng lên thành lan can bằng đá hoa cương, thân hình mảnh mai trong chiếc váy trắng xinh đẹp tựa như một con búp bê thuỷ tinh, một cơn gió nhẹ thổi qua cũng có thể rơi vỡ bất cứ lúc nào.

“H—Hiểu…Hiểu Tinh…con…”

Hiểu Tinh chậm rãi ngẩng đầu, trong đáy mắt tràn ngập nỗi đau đớn cùng tuyệt vọng, nhìn Lệ Oánh nhẹ nhàng cất lời:

“Từ trước đến giờ con luôn nghe theo mọi sự sắp đặp của mẹ, cũng như luôn ép bản thân mình lúc nào cũng phải nỗ lực cố gắng để không làm mẹ phải thất vọng. Duy chỉ có lần này… con không thể nào nghe theo lời mẹ được. Con thích An Mạc Ngôn… thích anh ấy rất nhiều. Con đã thề rằng, nếu đời này con không gả được cho anh ấy thì cũng sẽ không gả cho bất kỳ ai. Con biết chuyện này khiến cha mẹ rất đau lòng nhưng con không còn lựa chọn nào khác…”

“Hiểu Tinh con định làm gì? Xuống đây đi rồi nói…” Giọng Lệ Oánh có chút run rẩy, gương mặt cũng biến sắc từ bao giờ.

“Nếu mẹ muốn dồn An Mạc Ngôn vào đường cùng, cướp đi sinh mạng con của con. Thì hôm nay… con cũng sẽ cướp đi sinh mạng con của mẹ.”

“Không được! Hiểu Tinh con đừng làm càn! Mau xuống đây đi!”

“Mẹ! Con gái bất hiếu…”