Liệu Chúng Ta Còn Có Sau Này

Chương 2: Tai nạn



“Thôi được rồi! Mẹ đồng ý! Mẹ… đồng ý! Con xuống đây đi!” Lệ Oánh cảm giác như tim mình ngừng đập, hai tay bà xua loạn xạ, hoảng hốt hét lên.

Rất may là Hiểu Tinh không di chuyển thêm nữa, gương mặt tuyệt vọng có chút dao động,

“Mẹ…nói thật chứ?”

“Là thật! Con xuống ngay đi!” Bà ta thở một hơi nhẹ nhõm.

Đợi sau khi Hiểu Tinh an toàn trèo xuống, liền nghiêm túc nói:

“Mẹ sẽ cho con giữ lại đứa trẻ, đồng thời cũng không truy cứu An Mạc Ngôn. Đổi lại với một điều kiện, đó là…”

......................

2 tháng sau.

Biệt thự Hà gia.

Tối nay trời bất chợt trở gió, ngay sau đó một trận mưa lớn trút xuống, bao phủ toàn bộ căn biệt thự xa hoa.

“Em nói cho Hiểu Tinh đi du học sao?”

Trong căn phòng ngủ rộng hơn 200m vuông, thân ảnh người đàn ông cao lớn ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía người vợ đang tiến đến chỗ mình.

Ông ta là Hà Chí Cường, Phó thị trưởng thành phố và cũng là cha của Hiểu Tinh.

Lệ Oánh sau khi ngồi xuống, thong thả uống một ngụm trà rồi mới lên tiếng:

“Đúng vậy! Chỉ còn một tháng nữa là đến ngày dự sinh rồi, em muốn sau khi Hiểu Tinh sinh xong sẽ lập tức đưa nó qua Mỹ. Tốt nhất là định cư luôn bên đấy khỏi cần quay trở về làm gì!”

“Vậy còn đứa bé?”

Ánh mắt an tĩnh của Lệ Oánh đột ngột biến đổi, mi tâm cũng nhíu lại với vẻ khó chịu.

“Đương nhiên là cho vào cô nhi viện rồi! Lẽ nào anh xem cái thứ nghiệt chủng đó là cháu mình thật sao?”

Hà Chí Cường thở dài một tiếng, giọng trầm trầm có chút bất lực:

“Chỉ sợ đến khi Hiểu Tinh biết chuyện lại không chịu được đả kích, mấy tháng qua anh thấy nó thật sự mong ngóng đứa trẻ này.”

“Mới 18 tuổi thì làm mẹ cái gì? Em cho nó ra đời đã là phúc phận lắm rồi, nếu không giải quyết dứt điểm, cắt đứt mối quan hệ của nó với Hiểu Tinh, thì e rằng sau này nó sẽ trở thành mối hoạ với con bé và với cả Hà gia ta nữa. Cho nên anh đừng có mà mềm lòng, việc của anh là lo mà bịt miệng đám nhà báo đi!”

Sau những lời lẽ chì chiết của Lệ Oánh, không gian liền chìm vào im lặng, mãi một lúc sau đó, mới nghe thấy giọng nói của Hà Chí Cường vang lên.

“Được rồi! Tuỳ em quyết định vậy!”

ẦM——-.

Bên ngoài, một âm thanh lớn đến long trời lở đất vang lên, tiếng sấm giống như một quả bom phát nổ, đánh toạc bầu trời ra làm hai.

Hiểu Tinh đứng bên ngoài phòng ngủ của cha mẹ mình, toàn thân trở nên run rẩy, nước mắt theo đó chảy ướt đẫm gò má.

Trong khoảnh khắc này cô thấy người mẹ của mình thật đáng sợ, mẹ cô đã từng hứa cho cô nuôi đứa bé này, cũng đã hứa đợi khi An Mạc Ngôn có sự nghiệp sẽ cho cô kết hôn cùng anh, nhưng hoá ra tất cả chỉ là lời dối trá.

Đến cuối cùng vẫn là muốn chia cắt bọn họ.

Không còn suy nghĩ thêm được gì, Hiểu Tinh như kẻ rơi vào tâm vực hoảng loạn, cô mang theo sợ hãi cùng đau đớn mà bỏ trốn khỏi chính căn nhà của mình.

Bên ngoài trời mưa như trút nước, con đường lớn phía trước không một bóng người, chỉ có đèn đường hai bên phát ra ánh sáng vàng vọt yếu ớt.

Hiểu Tinh tay ôm bụng chạy trong mưa, thân hình cô bé giống như một con chim vàng anh chật vật thống khổ.

Mưa quất vào thân thể cô từng đợt rát buốt, tê tái,

mỗi bước chân nặng nhọc là thế, nhưng đều mang theo nỗi niềm khao khát vô biên.

Cô quyết định sẽ đi tìm An Mạc Ngôn, nói cho anh biết rằng cô không hề phản bội anh, cũng không hề muốn chia tay anh, là vì để giữ lại đứa bé nên cô phải đồng ý với mẹ mình như vậy.

Chắc chắn Mạc Ngôn sẽ tha thứ cho cô thôi…

Anh từng nói yêu cô nhất cuộc đời này mà.

Mạc Ngôn đợi em…

Chỉ cần được ở bên cạnh anh và em bé của chúng ta, thì điều gì em cũng có thể chịu đựng được.

Đèn đỏ bật sáng, cô vội vàng băng qua đường. Đúng lúc này một chùm ánh sáng rọi tới, cô hoảng sợ dừng lại, theo bản năng ôm bụng xoay người vào trong.

Người tài xế kinh hãi đánh lái, nhưng vẫn không kịp. Đầu chiếc xe con màu đen đã đâm vào lưng cô trước khi vòng ra ngoài.

Hiểu Tinh bị hất văng xuống đường, đầu đập vào vỉa hè.

Cô nằm trong vũng máu, tựa như một con búp bê pha lê nát vỡ. Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn tái nhợt giờ đây lại càng thêm trong suốt, da thịt bị khí lạnh bao phủ, một chút hồng hào cũng không có.

Rất nhanh một cơn đau truyền đến khắp thân thể, cô có thể cảm nhận được một dòng máu ấm nóng đang từ giữa hai chân mình chảy ra.

Sự sợ hãi như ác ma đang tiến đến…

Hai tay cô run rẩy ôm chặt lấy bụng, hốc mắt bị mưa táp vào đau rát đến không thể mở nỗi.

Con của mẹ… con đừng xảy ra chuyện gì nhé… cầu xin con… xin con hãy bình an…

Mẹ con mình đã cố gắng như vậy mà… chỉ một chút nữa thôi… một chút nữa thôi… là chúng ta có thể gặp lại cha con rồi…

Bé con… hãy cố lên nào…

“Có ai không… cứu chúng tôi với… cứu với…”

Âm thanh thều thào hoàn toàn bị cơn mưa dập tắt, cô gái nhỏ nằm bất động dưới đường, thân thể yếu ớt như hoà vào nước, dáng vẻ tràn đầy thê lương gần như lúc nào cũng có thể tan biến đi.

Ánh mắt của cô cũng dần mất đi tia sáng.

Mạc Ngôn… nếu ngày mai có nắng… em vẫn muốn đến để gả cho anh… đời này kiếp này chỉ muốn gả cho một mình anh…

Nếu không phải là anh…

Tuyệt đối sẽ không gả cho ai khác…