Liệu Em Có Tồn Tại, Trên Thế Gian Này

Chương 2: Giấc Mơ Đầu Tiên



Tôi nhanh chóng nhảy xuống. Giữa đường, tôi khựng lại một chút, tôi nhắm mắt, tập trung tâm trí cùng các giác quan cảm nhận một lần nữa..

Xác định được vị trí, tôi phóng vụt vào một con hẻm tối phía đằng trước, nơi tỏa ra mùi máu ngai ngái nặng nề.

Trong con hẻm, tên thây ma đang nắm tóc người phụ nữ kéo lên cao, lưng cô dựa sát tường, răng hắn cắm sâu vào da thịt ở cổ cô, hút đi từng giọt máu mang theo sự sống. Cơ thể người phụ nữ đau đớn giãy giụa trong vô vọng, đôi mắt trợn tròn, gương mặt trở nên trắng bệch. Cuối cùng, người phụ nữ không còn động đậy nữa. Hắn ném cơ thể đã bị hút cạn máu sang một bên, liếm môi mãn nguyện.

Tôi di chuyển không một tiếng động đáp xuống ngay cạnh hắn, gương mặt lạnh tanh, đưa kiếm dứt khoát chém vào đầu hắn.

Đầu hắn lìa khỏi cổ, lăn lông lốc trên mặt đất, máu đen phun ra tứ tung, tản ra mùi vị hôi thối làm người cảm thấy ghê tởm khó chịu.

Tôi cởi chiếc áo dính đầy thứ buồn nôn kia ra, lau qua khuôn mặt cũng bị bắn vào, ném thẳng vào sọt rác gần đó. Sau đó, lặng lẽ đứng nhìn thành quả của bản thân, tiếc nuối chậc lưỡi: "Chỉ là một tên thây ma, tiếc là không cứu kịp cô ấy."

Nói xong, tôi cầm lấy mặt dây chuyền có hình chiếc sáo thu nhỏ đang đeo, đưa vào miệng thổi một hồi dài, âm thanh vút lên như xé toạc màn đêm.

Tiếng sáo vang vọng ra từ con hẻm như được truyền đi rất xa.

Điệu sáo vừa dứt, bỗng có sự xuất hiện của ba người. Người nữ đi đầu là Z-B, nhiệm vụ chính là dẫn dắt lính mới đi giết ma cà rồng, kiêm việc dọn xác, sau lưng là hai người thuộc Z-D.

Z-B bình thản đi tới, nhìn hai cái xác dưới đất, giọng điệu tỏ vẻ chán nản với công việc đã quá quen thuộc này: "Là ma cà rồng thuần chủng à?"

Tôi lắc đầu, biểu cảm kinh ngạc quan sát thây ma đang dần hồi phục. Không chần chừ thêm một giây nào nữa, tôi cầm lấy chiếc cọc gỗ đâm thẳng vào tim nó. Thân xác của thây ma vỡ ra thành một làn khói đen, rồi biến mất không dấu vết. Ba người kia trưng ra gương mặt bàng hoàng trước cảnh tượng vừa rồi.

"Dọn dẹp đi, tiện thể báo với tổ chức, xảy ra hiện tượng lạ, một thây ma lại có thể tự hồi phục được, để xem họ điều tra chuyện gì đang xảy ra."

Z-B gật đầu đã biết, đưa tay lên ra lệnh. Hai người Z-D hiểu ý, liền nhanh chóng đi tới khiêng cái xác, rồi cùng Z-B rời đi.

Ánh trăng lạnh lẽo soi trên đôi vai gầy guộc của tôi, in hằn bóng hình cô độc trên nền đất, tôi trùm mũ lên che đi mái tóc xám lấm tấm vài giọt máu khi nãy, từ từ bước ra khỏi con hẻm.

Một đêm làm việc xem như kết thúc khá dễ dàng..

* * * * * *

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi nhận lời đi uống vài ly với đứa bạn. Do mai là ngày nghỉ, tôi đã uống hơi quá chén, dẫn đến việc say xỉn không biết trời đất, cảm thấy cả người nóng bừng, đầu óc choáng váng quay cuồng khiến khung cảnh xung quanh như đang xoay vòng trước mắt tôi, bước chân hướng về nhà cũng trở nên xiêu vẹo.

Đi tới đầu ngõ, trước cửa nhà tôi loáng thoáng xuất hiện bóng dáng của người nào đó, đôi mắt tôi cố nheo lại để nhìn rõ hơn.

Một người con gái?

Cô ta thấp hơn tôi một cái đầu, mái tóc xoăn bồng bềnh màu bạch kim, trên người khoác bộ đầm màu đen pha chút đỏ thẫm, được thiết kế theo kiểu cổ điển, toàn thân tỏa ra phong thái của một quý cô thanh lịch, cùng sự cao quý của dòng máu quý tộc, mang theo sự huyền bí và ma mị.

Mặc dù chỉ thấy bóng lưng, và đang say, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được, người này là ma cà rồng thuần chủng, có vẻ rất mạnh.

Tôi vội đưa tay vào túi vũ khí, mò tìm một hồi mãi không thấy, tôi liền cúi nhìn xuống. Tôi ngớ người nhớ ra, bản thân đã vô ý bỏ quên chúng ở quán rượu.

"Chết thật! Tiêu mình rồi.."

Tôi thở dài ngao ngán vì sự hậu đậu của chính mình, thứ quan trọng như vậy mà lại để quên, thật hết biết nói gì..

Biết bản thân hiện tại "tay không tấc sắt", tôi đành núp vào bức tường cũ gần đó quan sát, đợi thời cơ nó rời đi thì chuồn vào nhà.

Nhưng xui xẻo làm sao, men rượu còn đọng lại trong người đưa tôi vào giấc ngủ sâu lúc nào không hay.

Khoảng một tiếng sau, tôi giật mình choàng tỉnh dậy, ngáp dài ngáp ngắn, giọng nói ngái ngủ mang theo vẻ lười nhác: "Thôi chết rồi, lỡ ngủ quên, mà.. chắc nó đi rồi nhỉ?"

Nói xong, tôi ngó đầu ra xem một lần nữa, nhưng nó vẫn đứng yên đó, nhìn chằm chằm vào nhà tôi, "Bộ không thấy mỏi chân hả?"

Trong lúc chờ cô ta thấy chán rồi bỏ đi, tôi quyết định đánh thêm một giấc nữa.

Tôi đã mơ một giấc mơ kì lạ, tôi cứ đuổi theo bóng dáng mờ ảo của một người nào đó. Tôi chợt hoảng hốt khi thấy người ấy đang dần khuất xa, mắt tôi dần đỏ hoe, đôi tay đưa ra, muốn níu giữ hình bóng đem lại cảm giác quen thuộc khó tả kia, trong lòng dâng lên nỗi mất mát, đau thương không thể nói thành lời. Đến khi hình bóng ấy biến mất hẳn, tâm trí tôi trở nên hoảng loạn vô cùng, nước mắt không kìm được chảy ra từ đôi mắt đong đầy bi thương và sự ân hận.

"Đừng đi.."

"Mari đợi Ju.."

Tôi cứ lẩm nhẩm như thế một lúc lâu..

"Mari.."

"Mari.."

"Mari.."

* * *