Liệu Em Có Tồn Tại, Trên Thế Gian Này

Chương 3: Tôi Xin Lỗi



Màn đêm buông xuống, toàn bộ mọi thứ chìm vào yên lặng, mặt trăng cong cong ngự trị trên cao tỏa ra ánh sáng màu vàng, cái lạnh làm tôi rùng mình mà thức giấc.

Tôi thấy khóe mắt mình ươn ướt, sâu trong tiềm thức vẫn còn đọng lại cảm giác yếu đuối và sợ hãi trong giấc mơ.

Bản năng thúc đẩy tôi ngoái đầu nhìn lại người con gái kia, bóng lưng trong mơ và bóng lưng ấy.. giống nhau đến kì lạ.

Tâm trí tôi hỗn loạn, cơ thể bỗng xuất hiện một luồng nhiệt lưu không thể cưỡng chế, con tim cũng đang điên cuồng gào thét trong lồng ngực, dường như nó thấy nhẹ nhõm hơn khi sắp được giải tỏa cảm xúc mơ hồ đã phải chôn giấu bao lâu nay.

"Hãy bước ra đi.."

Nghe theo trái tim mách bảo, tôi chậm rãi bước ra, tầm mắt rơi vào bóng lưng đứng lẳng lặng trong bóng đêm mang theo vẻ quật cường kia, giống như cành cây bị cuồng phong quét qua vẫn cố gắng kiên cường thẳng sống lưng của mình.

Trong không khí phiêu đãng một hơi thở rất quen thuộc, quen thuộc đến nỗi khiến người nào đó rơi nước mắt, lại thực xa lạ, xa lạ đến mức khiến có người quên mất, nay nhớ lại chỉ như một quãng hồi ức..

Tôi hơi thở gấp, bàn tay đè lại trước ngực, tôi có cảm giác thật tức thở, tim cũng đập liên hồi..

"Thình thịch!" một tiếng, ngay sau đó, cảm giác quen thuộc ùa đến.

Bóng dáng này.. sao có thể quen thuộc đến vậy?

Người con gái ấy rốt cuộc cũng xoay người lại, đột nhiên trừng lớn hai mắt, sắc mặt bình tĩnh hiện lên vẻ kinh hoàng, dường như trong lòng có cảm giác nghèn nghẹn, như đang trong mộng, lại rất chân thật.

Đôi mắt lục bảo của tôi chấn động, như ngọn núi lửa vốn nằm yên nay phun trào. Tim tôi thắt lại, cảm giác đau đớn như hóa thành những mũi tên xuyên thẳng vào con tim đang thổn thức vì một điều gì đó?

Phải chăng đó là yêu?

Từng giọt máu từ trái tim rỉ xuống, tượng trưng cho nỗi đau không thể đong đếm.

Những cơn đau nhức kéo đến khiến đầu tôi đau như búa bổ, tôi ôm chặt nó, lắc đầu liên tục mong giảm bớt nỗi giày vò hiện tại, khuôn mặt tôi tái nhợt, mồ hôi tuôn ra nhễ nhại. Những hình ảnh mơ hồ dần hiện rõ, khung cảnh nơi đó tràn ngập tiếng cười, tiếng nói vui vẻ, những cái ôm hôn ngọt ngào của hai người con gái..

Tôi thấy mình trong đó, và.. người con gái bí ẩn kia nữa.

Rốt cuộc mình với cô ta có quan hệ gì?

Và cô ta là ai?

Bức tranh quá khứ bị lãng quên đang dần được hoàn thiện bằng những mảnh vỡ kí ức vụn vặt, cùng những câu hỏi liên tiếp xuất hiện, cơn đau dữ dội phá hủy đi lớp phòng ngự của tia lý trí cuối cùng của tôi.

Tôi nằm vật mặt đất, quằn quại ôm lấy cơ thể ướt đẫm mồ hôi, cổ họng nóng rát không thể cất thành tiếng.

Phải rồi..

Mari..

Là cô ấy, người con gái tôi yêu..

Cuối cùng, tôi cũng có thể nhớ ra người con gái ấy là ai.

Trong lúc bốn mắt chạm nhau, tôi đột nhiên chấn động, thiếu chút nữa là ngạt thở. Người con gái ấy vẫn nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt như phủ đầy sương mù, quen thuộc đến nỗi khiến tôi đau lòng.

Tâm trí cả hai bây giờ chỉ còn lại nỗi vui mừng, điên dại, quyến luyến cùng áy náy, cuối cùng ngưng kết thành tình cảm sâu đậm vô hạn.

"Mari.. đúng là em." Tôi thấp giọng nói, cố gắng áp chế vẻ kích động.

Đôi môi cô khẽ run, hai hàng nước mắt không biết tự khi nào đã chảy đầy gò má..

"Ju.."

Tôi sải bước đến gần em hơn, vây lấy em trong vòng tay mình, truyền đến nhau cảm giác ấm áp cùng hương thơm quen thuộc sau bao năm xa cách..

Vẫn mái tóc ấy, vẫn đôi mắt ấy, vẫn nụ cười ấy, dáng hình ấy. Vẫn trông thật mong manh, thanh thoát như ngày nào, mặc dù trong thâm tâm, tôi biết cô không hề yếu đuối như vẻ ngoài. Duy chỉ có ánh mắt của cô là đổi thay, nó không còn mang nét ưu tư phiền muộn như trước nữa, mà đã rạng rỡ hơn, trong sáng hơn, ngập tràn niềm hạnh phúc.

Tôi rất mừng, cảm nhận được khóe môi mình đang cong lên hài lòng, nước mắt không tự chủ được rơi xuống lúc nào không hay, đọng lại trên bờ vai đang run lên của Mari.

* * *

Tôi lẩm bẩm không ngừng, khẽ đưa tay gạt đi những giọt nước mắt nhạt nhòa nơi gò má.

"Xin lỗi, đã bắt em đợi tôi lâu như thế.."

"Tôi xin lỗi đã không nhớ ra sớm hơn.."

"Tôi xin lỗi.."

Tay tôi đặt trên chiếc eo thon thả, kéo sát về phía mình, mặc cho cơ thể lạnh băng của cô ấy, mùi hương ngọt ngào tan chảy lòng người của hoa tử đằng tràn ngập trong khoang mũi tôi. Cái ôm mang theo sự an toàn, ấm áp và bình yên từ tận bên trong, như để khỏa lấp đi nỗi nhớ nhung da diết trong thời gian vừa qua.

Thời gian như chậm đi, sau một hồi, chúng tôi cũng buông nhau ra.

"Mari.. em đã chờ đợi tôi rất lâu rồi phải không?" Tôi khẽ gọi, từng chữ đều mang theo tình cảm sâu đậm. Ngón tay thon dài khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn.

"Ju.." Giọng nói của người con gái thật nhẹ, như tiếng mèo con kêu.

Hai tay tôi trượt xuống nắm lấy hai tay cô. Đôi mắt rưng rưng của cô khiến tôi không tự chủ được mà cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt cô, hôn lên khuôn mặt xinh đẹp..

Người con gái trong lòng càng run rẩy hơn, nụ hôn đến bên môi khiến cô chấn động.

Tôi đã nhớ lại mọi thứ, nhớ lại khoảng thời gian gặp gỡ và ở bên cô ấy.

Kỉ niệm của hai chúng tôi..