Liệu Ta Có Thể Gặp Lại Nhau Sau Một Ngàn Năm

Chương 6: Ngày chúng ta gặp nhau, liệu có phải là sự sắp đặt?



Mấy ngày nay, tôi, Dương Đặng Vi đều túc trực trong thư phòng của cha tôi để lật xem các cuốn sách ghi chép triều đại của thế giới này. Hiện tại là năm thứ 40 vua Thanh Sơn trị vì, xét hết tất cả cuốn sổ mà tôi đã xem qua, thì đây đang nằm ở khoảng những năm 900 đến năm 1000, nhưng lại hoàn toàn khác với lịch sử mà tôi từng học, như vậy có thể hiểu rằng, tôi đã xuyên không đến một thế giới nào đấy tồn tại song song với Trái Đất, nhưng lại cách khoảng một ngàn năm so với hiện tại mà tôi đang sống.

Sao có thể vô lí như vậy được chứ, thật đáng ghét mà, tôi thầm gào thét, kêu gọi Minh Ca đem cho tôi vài cái bánh điểm tâm để khôi phục tinh thần.

Khi Minh Ca bước vào cùng với dĩa bánh hoa anh đào, tôi thì đang nằm dài trên bàn, gục mặt vào đống sách để ngổn ngang, miệng không ngừng rên rỉ Minh Ca mau đến đây. Em ấy đến trước mặt tôi, đặt dĩa bánh lên bàn, tôi ngẩng đầu lên nhìn em ấy, đôi mắt thâm xì như gấu trúc, đôi mắt thì nhíu lại chỉ hở được một đường kẻ bằng cọng chỉ như sắp ngất xỉu đến nơi, Minh Ca thảng thốt, kêu lên:

- Tiểu thư à! Người đâu cần phải ép bản thân khôi phục trí nhớ như vậy, mọi người cũng không hề chú ý đến biểu hiện khác lạ của tiểu thư nữa mà!

Dứt lời Minh Ca liền lấy cái gương cầm tay đưa cho tôi xem, vừa cầm vừa nói với giọng hờn dỗi:

- Người nhìn xem, đã một tuần, nhìn tiểu thư tiều tụy như này, nếu người còn đọc thêm sách nữa nô tì e rằng người sẽ tẩu hỏa nhập ma mất!

Tôi nhìn khuôn mặt trong gương, đúng là vẻ xinh đẹp lúc trước đã biến thành một con gấu trúc đang gặm khoai mì rồi, như lời Minh Ca nói, nếu tôi đọc thêm đống sách này nữa, tôi sẽ bị điên mất. Thôi vậy, dù sao cũng không có đáp án, đành tận hưởng thanh xuân tươi đẹp bây giờ vậy, nghĩ tới các áp lực học hành thi cử trước kia, bây giờ không còn phải lo lắng rồi.

Lấy lại được tinh thần, tôi nói cho Minh Ca rằng em ấy hãy lui ra đi, khóa phòng tôi lại, đừng để ai làm phiền, còn tôi sẽ đánh một giấc cho đến khi nào khỏe lại thì thôi. Minh Ca lưỡng lự tính nói thêm gì nhưng rồi im lặng và làm theo lời tôi. Tôi nhảy lên giường, đánh một giấc từ hoàng hôn cho đến bình minh hôm sau.

Sau khi thức dậy, tôi cảm thấy tinh thần sảng khoái hẳn ra, bèn gọi Minh Ca đến để tôi rửa mặt, sau khi chăm chuốt quần áo và ăn sáng, tôi dắt Minh Ca ra vườn mình bày trò để chơi, tôi cầm một xấp giấy, chỉ Minh Ca cách gấp hình máy bay, sau đó thi xem ai là người phóng xa nhất, người thua phải nhảy lò cò hai mươi cái.

Trong sân bỗng xuất hiện máy bay đủ màu sắc, tôi còn nói với Minh Ca, có thể dùng bút ghi lại những ý niệm của mình, rồi phóng đi xa, máy bay giấy sẽ được gió mang đi, gửi những lời em ấy thầm nghĩ đến nơi mà em ấy muốn. Minh Ca tin là thật, liền dùng giấy ghi ghi, vẽ vẽ, tôi bước đến giả bộ nhìn trộm, nhưng em ấy đã giấy nhẹm đi, xong theo lời dạy của tôi học cách xếp thành chiếc máy bay giấy, rồi phóng đi.

Bất chợt có một cơn gió, đúng lúc thổi chiếc máy bay vượt qua tường phủ. Minh Ca tưởng hiệu nghiệm thật, liền viết thêm ba, bốn tờ. Tôi hỏi em ấy sao lại viết nhiều vậy, em ấy muốn gửi cho ai à, Minh Ca chỉ cười cười, đáp lại với tôi, rằng lá thư đầu tiên là dành cho tôi, lá thứ hai là dành cho cha mẹ cô ấy ở xa, lá thứ ba là dành cho cô bán rau gần đây, còn lá thứ tư là dành cho em ấy, sau này sẽ gửi gió đi.

Lòng tôi chợt buồn, em ấy cũng như mình, xa gia đình để đến ở một nơi xa lạ, hẳn em ấy rất nhớ nhà, tôi động viên em ấy, nếu có ngày em ấy muốn trở về bên gia đình, tôi sẽ để cho em ấy rời khỏi đây, không níu kéo, cho dù em ấy là người bạn đầu tiên khi tôi đến đây, nhưng tôi cũng không đành lòng để em ấy cô đơn với tôi đến suốt cuộc đời còn lại của sau này.

Chơi một lúc, cảm thấy trời đã bắt đầu hơi nắng, tôi trở về viện của mình để uống trà, suy nghĩa tìm trò khác để chơi tiếp.

Còn về chiếc máy bay đầu tiên, sau khi vụt qua tường thành đã bị một cánh tay vươn lấy, là Trần Thanh, hắn nghĩ đây là mật thư mà hai người đó gửi đi để âm mưu gì đó, liền bắt lấy mở ra xem, trong thư là dòng chữ hơi cẩu thả, như đang viết vội, nhưng vẫn có thể đọc được.

Trần Thanh nhìn qua, liền toát mồ hôi, trong tờ giấy ghi rằng: “ Cầu cho tên nào làm cho tiểu thư đau khổ sau này, sẽ bị đau bụng, tiêu chảy đến suốt kiếp!!!”.

Đây chẳng phải là nguyền rủa người khác sao, thầm cầu mong chủ tử từ chối mối hôn sự này. Trần Thanh lo lắng cho tương lai Sở Minh Quân, còn Sở Minh Quân đang ở phủ luyện khí bỗng nhiên rùng mình, ngẩm nghĩ chẳng lẽ sắp có chuyện gì xảy ra sao, thoáng chốc trầm tư.

Thời tiết bây giờ đã vào thu, mặc dù không nóng bức, nhưng vẫn có cảm giác khô hanh, nên tôi cảm thấy muốn uống gì đó lành lạnh, mát mẻ, liền rủ Minh Ca làm trà sữa uống, hahaha, nếu như sau này mình ở đây, không lấy chồng, sẽ xin mẫu thân vốn để mở một tiệm trà sữa, sống qua ngày.

Khi tôi liệt kê các nguyên liệu cần thiết, Minh Ca sẽ chuẩn bị, sau đó tôi và em ấy hì hục khoảng hai canh giờ, hoàn thành được một bình trà sữa, nhưng tôi lại không thích uống nóng, nên đã nhờ người đục đá thành những viên nhỏ, bỏ vào cốc trà sữa. Hút một hơi, cảm khái đúng là vị này, nhân sinh không còn gì để luyến tiếc, liền làm một cốc cho Minh Ca uống thử, em ấy rất thích, khen ngợi hết lời, quả là thức uống tuyệt vời, tôi cũng đã làm thêm một bình lớn, sai hạ nhân phân phát cho mọi người đều uống thử, một phần đem đến cho Nhị phu nhân, còn tôi sẽ đích thân đi mời phụ mẫu.

Đến viện của mẫu thân, đúng lúc cha tôi cũng có mặt, liền mời hai người uống thử, hai người nhìn nhau rất ngạc nhiên, vì Dương Đặng Vi trước kia rất kiệm lời, khuôn mặt cũng chỉ có một thái độ hời hợt, rất ít chịu tiếp xúc với người khác, ngay cả cha mẹ của cô ấy. Hai người hớp một hơi, liền gật gù khen ngon, hỏi tôi lấy từ đâu mà có, tôi liền bảo đọc sách rồi tự chế tác ra thêm, tôi muốn trực tiếp kính hai người uống rồi cho lời nhận xét.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy mẫu thân cười một cách dịu dàng, yêu chiều hết mực, nhìn ra là bà ấy rất yêu thương con gái mình, làm tôi nhớ đến mẹ tôi ở hiện tại, không biết mẹ tôi ra sao rồi. Mẫu thân khen ngợi tôi, nói rằng tôi đã trưởng thành rồi, ra dáng một thiếu nữ công dung ngôn hạnh, bỗng nhiên nói đến đó, bà ấy liền quay qua cha tôi, cha tôi cũng tiếp lời:

- Đặng Vi, con gái yêu của cha, không nghĩ con đã lớn như vậy rồi, mặc dù ta và mẫu thân con không nỡ nhưng hiện tại con cũng đã đến tuổi cập kê, cần phải kén chồng rồi. Sẵn đây ta cũng muốn thông báo với con một chuyện quan trọng, Hoàng thượng đã ban lệnh, chỉ hôn cho con với Thất hoàng tử, Sở Minh Quân.

Khi nghe đến đây, tôi liền hít một hơi thật sâu, rồi thở dài, rốt cuộc chuyện này cũng xảy ra, mặc dù đã biết từ trước, cũng không thể khống chế được cảm xúc, ngổn ngang suy nghĩ trong đầu. Thấy tôi im lặng không đáp, cha tôi hơi lúng túng, an ủi tôi:

- Ta biết con vẫn chưa sẵn sàng, nhưng đây là lệnh Hoàng tôn, ta cũng không thể từ chối. Dù sao, người con chuẩn bị lấy là Sở thân Vương, chiến công lẫy lừng, con gả về đó rồi, cũng không sợ chịu ủy khuất. Sau này có việc gì, ta và mẫu thân con vẫn sẽ dang rộng vòng tay, chào đón con trở về.

Nghe xong câu nói của cha, lòng tôi rung động, đôi mắt nhòe nhòe ướt, đứng lên hành lễ với hai người họ, bảo rằng không phải là tôi không chịu gả chồng, mà cảm thấy thời gian báo hiếu hai người vẫn chưa đủ. Mẫu thân bước đến dìu tôi đứng dậy, ôm lấy tôi rồi khẽ vỗ nhẹ lưng như đang dỗ dành, nói rằng vẫn còn sau này, hãy thường xuyên về phủ thăm bà, coi như báo hiếu, bà sẽ nhớ tôi lắm, đến lúc này tôi đã không thể kìm nén nữa, òa khóc trong lòng bà ấy, cảm thán như là tôi chuẩn bị đi lấy chồng thật vậy. Đến một lúc lâu, khi đó đã là buổi chiều, tôi cũng đã ổn định lại tinh thần, tâm sự thêm vài lời rồi tạm biệt hai người, xin phép trở về viện của mình.

Dọc đường, Minh Ca thấy tôi trầm ngâm, liền giở giọng an ủi tôi, bảo rằng sau khi lấy chồng vẫn về phủ thăm người nhà được, đừng quá lo lắng, họ cũng sẽ ổn thôi, nhưng trong đầu tôi hiện tại, lại suy nghĩ về chuyện lỡ như lấy tôi về, tên Sở thân Vương đó biết tôi là một con nhỏ không biết cầm, kì, thi, họa, liệu có tống tôi trở về phủ không, đến lúc đó biết ăn nói thế nào với cha mẹ tôi đây.

Một tháng đã trôi qua, tôi cũng đã quen với căn phòng này, cũng làm quen được với giờ giấc bên đây, hôm nay tôi dự định sẽ làm món trà trái cây, uống vào vừa ngon vừa mát, nghĩ đến thôi cũng đã thèm nhỏ dãi, liền kéo Minh Ca thay đồ để ra chợ mua trái cây, em ấy không chịu, nói rằng nếu muốn mua gì, có thể kêu người hầu đi mua, đâu cần tôi phải tốn công. Tôi liền giả bộ, nói rằng phải đích thân tôi lựa chọn thì mới đạt tiêu chuẩn, em ấy cũng chịu cho tôi đi, tôi biết là em ấy rất thích các món trà của tôi làm, nên mới chấp nhận, tôi đi guốc trong bụng em ấy rồi.

Bước ra khỏi phủ, nhìn không khí náo nhiệt của phố chợ, tấp nập người qua lại, tôi liền rảo bước hòa nhập với đám đông, sau khi lựa một số loại trái cây rồi phân bổ cho thuộc hạ mang về, tôi dự định sẽ nán lại một chút để tham quan thêm địa hình nơi đây, đang vừa đi vừa nói chuyện thì bỗng có một người va phải tôi, khiến tôi hơi loạng choạng lùi lại sau, Minh Ca liền đỡ lấy tôi.

Tôi ngước lên nhìn, là một tên trai trẻ, chừng khoảng hai mươi mấy, đầu tóc gọn gàng, ăn vận sáng chói, đằng sau lại có hai kẻ hầu người hạ, nhìn sơ thì cũng biết không phải người tầm thường. Thấy tôi trố mắt lên nhìn, hắn liền vênh vênh cái mặt, giọng lanh lảnh:

- Này cô nương, đụng phải bổn thiếu gia ta còn không mau xin lỗi, thấy ta đẹp trai quá nên quên mất mình phải làm gì à!

Quào, tên khỉ này tự tin đến mức thượng thừa rồi, tôi liền tỏ thái độ, liếc mắt nhìn từ trên xuống dưới khắp người hắn, như đánh giá một lượt, rồi nói giọng khinh bỉ:

- Cho hỏi nhà ngài có cái gương soi nào không vậy? Chứ nhìn cái bản mặt này của ngài, cô nương đây không dám nói sự thật đấy! Vì ngài biết sao không, sự thật thì mất lòng ấy.

- Cái con nhỏ này, là cô có mắt không thấy thái sơn. Nếu như cô mà biết danh tính của ta rồi, chắc chắn sẽ quỳ gối dưới chân ta, khóc lóc cầu xin ta bỏ qua cho mà xem!!!- Tên công tử chỉ tay thẳn vào mặt tôi, quát ầm lên.

- Thế thì cho xin quý danh, để tại hạ biết thần thánh phương nào, từ đâu rơi xuống. – Vừa nói, tôi hành động ngoái mũi, giả bộ búng vào người hắn. Hắn nhìn thấy hành động thô bỉ đó, sợ hãi lui lại.

- Ta nói cho cô biết, ta chính là Đông Sở Thanh, con trai duy nhất của Tể tướng!!!! – Hắn ta vỗ ngực xưng tên, tỏ vẻ tự hào.

- Sở khanh???? Ai lại tự nhận mình là tên vô lại như thế, lần đầu ta thấy chỉ có mỗi mình ngài thôi đấy! – Vừa nói tôi vừa dùng hành động lảng tránh, sợ sệt như gặp phải biến thái.

- Là SỞ THANH, ĐÔNG SỞ THANH!!!! Cái đồ điếc đặc nhà ngươi!!!

Hắn đỏ mặt gào lên, tôi chỉ thấy buồn cười, thật ra tôi nghe rõ, chỉ muốn trêu chọc hắn chút thôi. Khi hắn chuẩn bị tiến đến để dạy dỗ tôi, bỗng có một người chầm chậm bước lại.

- Thanh huynh, có chuyện gì vậy, thấy đã trễ giờ hẹn mà không thấy huynh đến, nên ta mới đi tìm, bắt gặp huynh ở đây này.

- Là Sở vương sao, ta đang trên đường đến gặp đệ thì con nhóc này va phải ta, không chịu xin lỗi, lại còn dám ăn nói vô lễ với ta, nên ta mới tính dạy dỗ một chút. – Sở Thanh đáp lại.

- Là ngài đụng phải ta trước!!!- Tôi phân minh, không chịu yếu thế.

Nhưng mà khoan đã, “ Sở vương sao???”, tôi chợt nhìn sang người bên cạnh, đó không phải người con trai ở trong sân vườn mà ngày đầu tiên tôi rớt xuống đã gặp sao, như vậy…hắn chính là Sở Minh Quân mà mọi người đang đồn đại sao, nhưng nhìn hắn, không toát lên dáng vẻ của một tướng sĩ chút nào, nhìn giống thư sinh quanh năm chỉ biết đèn sách hơn.

Thấy tôi nhìn chằm chằm, Sở Minh Quân cũng nhìn tôi, nhè nhẹ mỉm cười, gật đầu chào hỏi, tỏ ý như đã từng gặp nhau.

Đông Sở Thanh nhìn thấy Sở Minh Quân, tính khí cũng dịu đi phần nào, liền quay lại nói với tôi:.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sau Khi Linh Khí Trở Lại
2. Săn Tìm
3. [ABO] Thỏa Thuận Hôn Nhân Có Độ Phù Hợp Cao
4. Học Ngoan
=====================================

- Xem như hôm nay cô gặp may, nếu Sở vương không xuất hiện, ta đã dạy dỗ cô rồi!!! Sở vương, đi thôi.

Nói xong liền quay người, kéo Sở Minh Quân rời đi. “Chắc ta sợ, nếu không có hắn, hôm nay ta khô máu với tên ngang ngược nhà ngươi rồi!!”, vừa nghĩ thầm, vừa lè lưỡi ra tỏ vẻ không thèm chấp, đúng lúc đó, Sở Minh Quân bỗng quay đầu lại, đúng lúc thấy tôi đang dùng hành động đó, liền mỉm cười rồi đi tiếp.

Còn tôi đứng đó như hóa đá, thầm nghĩ tiêu rồi, hai lần gặp hắn, đều là lúc tôi không có chuẩn mực nhất, chẳng phải đã sụp đổ hình tượng trong mắt hắn rồi sao. Như vậy, sau này gặp lại, biết đối diện với tên đó như thế nào, tôi gào thét, nắm tay Minh Ca, chạy thẳng một mạch về phủ không dám ngoảnh lại.