Lili Marleen

Chương 13



Đàn muỗi đêm hè ghé thăm phòng thẩm vấn, vui mừng phấn khởi vây quanh chiếc đèn chùm.

Đối diện là tên trung đội trưởng mắt lồi, da chảy xệ, giống hệt một con cá măng biển đang giận dữ.

Tố Tố đã lâu không được ăn uống, bỏ đói bỏ khát là một thủ đoạn phổ biến được các cơ quan quân sự sử dụng, với hy vọng khiến cho dạ dày của nghi phạm trở nên trống rỗng, cả đầu óc cũng vậy.

Một phiên dịch viên đang đọc bức thư tiếng Nga trên tay với cách phát âm cứng nhắc, chẳng hạn như bức thư tiếp theo ——

Đồng chí Yevgenia thân mến,

Trận tuyến lớn đã bao phủ toàn bộ vùng đồng bằng Đông Âu, con sông Dnepr biến thành một cây kem dài ngay giữa mùa hè, anh và đồng chí Ivan đã chủ động nộp đơn xin tham gia lao động ở khu khai thác sắt Krivoy Rog, sâu sắc cảm nhận được nỗi gian khổ của nhân dân lao động tầng lớp thấp nhất.

Ban đầu anh có dự định đưa em đi dạo chơi sông Dnepr, nhưng nghĩ đến thời tiết quái quỷ ở đây, sợ sau khi em bỏ mũ ra hai tai của em sẽ bị đóng băng mất, nên chỉ có thể từ bỏ ý định trong lòng này.

Dù có cách xa bao nhiêu đi nữa, chúng ta hãy tin rằng rồi chúng ta cũng sẽ gặp lại nhau.

Anh nhớ em, nhớ cả mùa hè khô nóng mà chúng ta đã cùng nhau trải qua ở Dung Viên Thượng Hải.

Alexander

Đêm ngày 30 tháng 12 năm 1940

Tên trung đội trưởng hắng giọng, đồng thời cất cao tiếng, “Quý cô này đây, xin hỏi cô và Alexander có quan hệ như thế nào vậy? Tình nhân? Đồng bọn? Hay là đồng chí gì đó như các người đã gọi?”

Cả đêm không chợp mắt, phòng thẩm vấn chỉ để lại cho cô một cốc nước lạnh, triệu chứng hạ đường huyết của Tố Tố đang nghiêm trọng hơn bình thường, toàn thân nặng trĩu, gần như muốn nằm rạp xuống chiếc bàn dài bằng gỗ óc chó lạnh lẽo cứng ngắc.

Dù thế nào đi nữa, cô vẫn cố hết sức vực dậy tinh thần, liếc nhìn quân hàm trên vai phải của tên trung đội trưởng, cô nói với giọng chân thành, “Thưa ngài thượng sĩ tôn kính, tôi không biết đất nước trân quý của anh ban hành sắc lệnh mới từ khi nào, phân loại việc nói về thời tiết, ao hồ ở Nga bằng tiếng Nga lại là tội phản quốc?”

“Ha ha……” Tên trung đội trưởng cười rộ lên, mỡ trên mặt cũng rung rinh theo, “Tôi biết ngay mà, đám khỉ da vàng xấu xí xảo trá các người tuyệt đối sẽ không thú nhận dễ dàng, nhưng tôi thành thật đảm bảo với cô, quý cô da vàng, Vệ quốc quân sẽ có hàng vạn cách khiến cô mở miệng.”

Mắt Tố Tố rơi trên cổ tay của chính mình, cô dùng móng tay ấn nhẹ lên phần xương cổ tay nhô ra của bàn tay phải, thấp giọng: “Tôi muốn gặp Quách đại sứ.”

“Đại sứ gì cơ?” Trung đội trưởng khinh thường hút thuốc, "Ngay cả hoàng đế Trung Quốc có đến phòng thẩm vấn thì cũng chỉ có thể quỳ xuống đánh giày cho tôi. Tôi bảo nghe này, đừng có mà nằm mơ, vào đến khu trực thuộc của Vệ quốc quân rồi, nếu còn không nói ra điều gì đó thành thật thì đừng mong sống sót thoát ra ngoài.”

“Trung Quốc không còn hoàng đế nữa.”

“Cái gì?”

“Tôi nói Trung Quốc đã thành lập Cộng hòa, Trung Quốc cũng đang tiến gần hơn đến nền văn minh hiện đại giống như Anh và Mỹ.”

“Thì sao?” Trung đội trưởng hung hăng phà ra một làn khói, “Chẳng phải cũng chỉ là một đám lợn da vàng bẩn thỉu đáng khinh thôi à!”

Con ngươi đen láy của Tố Tố bất chợt giãn ra, nỗi phẫn nộ khiến cô siết chặt hai tay, máu dâng trào.

Nhưng cô phải nhẫn nhịn, phải nhẫn nhịn.

Tên trung đội trưởng mặt mày hung tợn đang định tiếp tục nhục mạ chủng tộc ngu ngốc thấp kém trong mắt mình, lúc này bỗng có tiếng gõ cửa từ bên ngoài, vệ binh thò đầu vào qua khe cửa, “Thưa chỉ huy, ngài có điện thoại.”

Tên trung đội trưởng đành phải đứng dậy rời đi trong khi chưa đã thèm, trước khi rời khỏi, hắn ta hung hãn trừng mắt với nữ phạm nhân của mình, dặn dò phiên dịch viên tiếng Nga gầy gò hãy đối xử thật tốt với quý cô da vàng.

Vệ quốc quân đóng quân tại Paris đã sử dụng đồn cảnh sát làm văn phòng làm việc tạm thời, giam giữ rất nhiều thanh niên tù nhân chính trị.

Kế Văn Lương vội vã chạy đến đồn cảnh sát khi đã nhận được tin tức, Quách đại sứ cũng cố gắng hết sức để hỗ trợ. Sau khi qua tay nhiều người, cuối cùng cũng khiến tên Trung đội trưởng nhận được lệnh từ cấp trên trực thuộc, không thể không lập tức thả cô gái người Trung Quốc bị nghi ngờ là đảng viên cách mạng này ra.

Kế Văn Lương đi theo trung đội trưởng đến phòng thẩm vấn, lúc đến cửa, anh bỗng nhìn thấy một dáng người thon dài lười nhác, tấm lưng góc cạnh, cổ áo buông xõng, thêm điếu xì gà đang cháy chập chờn trên miệng, toàn thân anh ta tràn ngập vẻ suy đồi khiến người say mê.

Heinz từ từ đứng thẳng dậy, lấy điếu xì gà xuống, kẹp vào giữa ngón trỏ và ngón áp út tay phải, mũ hơi nghiêng sang bên, cặp mắt xanh thẳm trở thành nguồn ánh sáng duy nhất trong dãy hành lang, “Này, Guderian, anh đã nặng được hai trăm cân rồi à? Anh có thể trèo lên bàn cân cùng tổng tư lệnh Goering, xem xem ai nặng hơn ai nào.”

Sắc mặt tên trung đội trưởng không được đẹp lắm, nhưng buộc phải kiềm chế lại, hắn vẫn phải cúi đầu chào tên chơi bời lêu lổng ăn không ngồi rồi trước mặt mình, một tên phế vật cản chân hắn, “Đây không phải là một lời nói lịch sự, thưa ngài Thiếu tá.”

“Anh không xứng để nói đến lịch sự với tôi.” Heinz nhẹ nhàng nói.

Anh liếc nhìn Kế Văn Lương, cả hai tiếp tục nói chuyện với nhau bằng tiếng Đức, “Anh ta là ai?”

Trung đội trưởng đáp: “Anh nói con khỉ này à? A, nghe nói là cố vấn chó má gì đó của Đại sứ quán Trung Quốc.”

“Anh ta đến đây làm gì?”

“Còn có thể làm gì được chứ? Đến giải cứu con chó cái Trung Quốc trong phòng thẩm vấn ——” Lời còn chưa dứt, thân hình to béo nặng chín mươi cân của hắn đã bị Heinz ấn lên tường, quân mũ trượt xuống che khuất nửa gương mặt, hắn bị tác động mạnh vào gáy cổ, trong ngoài màng nhĩ kêu lên ù ù, tuy nhiên hắn lại rất giỏi trong việc xin tha, chút lợi thế này đã khiến hắn sống sót rất tốt giữa chiến tranh.

“Tôi nói này Heinz……”

“Mackensen.”

“Vâng vâng, thiếu gia Mackensen cao quý, xin hỏi rốt cuộc anh muốn làm gì? Tôi không muốn khơi mào cuộc chiến bất tận giữa Vệ quốc quân và Wehrmacht, anh biết đấy, Quốc trưởng sẽ rất lo lắng.”

“Con lợn béo, đừng đem Quốc trưởng ra dọa tôi.”

“Không không không, thiếu gia Mackensen, tôi chỉ nói sự thật thôi.” Hắn lén đưa tay ra sau gáy, hòng ngăn chặn Heinz lại bị mất kiểm soát một lần nữa, “Tôi hoàn toàn đang nghĩ cho anh, thiếu gia Mackensen đáng kính cao quý.”

Heinz dừng lại, kẹp điếu thuốc trên tay, quay đầu liếc nhìn Kế Văn Lương, nhanh chóng trở lại vị trí ban đầu.

Trong mắt Kế Văn Lương, Heinz tựa như một âm hồn xanh xao, chỉ với một ánh mắt cũng đủ khiến người ta kinh hồn bạt vía.

Heinz ngẫm nghĩ một lúc rồi ra lệnh cho trung đội trưởng, “Mở cửa.”

Trung đội trưởng kinh ngạc nhìn anh, chậm chạp bước đến cánh cửa, đưa tay tháo chốt bảo vệ —— cửa không khóa.

Tố Tố và phiên dịch viên ngồi trong phòng thẩm vấn, hai người bọn họ đang thảo luận về cách phát âm tiếng Nga, phiên dịch viên buồn rầu nói, “Từ высший này thật quái lạ làm sao, giáo sư đã sửa lại cách phát âm dài của tôi vô số lần nhưng vẫn không có kết quả.”

Tố Tố kiến nghị, “с và ш là nối âm, vì vậy anh vẫn sẽ có một số nhầm lẫn.”

Cửa được mở ra, Tố Tố trông thấy Kế Văn Lương thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười trên môi, ngay lúc cô định hô lên hai chữ “Anh Kế” giữa đám người, cô bỗng nhìn thấy Heinz đang tóm gáy tên trung đội trưởng, vẻ giận dữ hiện rõ trên gương mặt phong độ của anh.

Khốn kiếp, chẳng lẽ tên đàn ông Trung Quốc thấp bé phía sau cũng là một trong những đối thủ của anh sao? Chuyện gì đã xảy ra ở Paris trong những tháng anh đến Luxembourg?

Anh vô cùng hối hận, anh nên bám lấy Isabelle một tấc cũng không rời mới phải.

Không ngoài dự liệu, Heinz nổi trận lôi đình, gào thét vào phòng thẩm vấn, “Cút hết ra ngoài cho tôi!”

Người phiên dịch viên gầy gò bị anh dọa sợ đến mức đá lăn chiếc ghế dựa, cố gắng chui qua khoảng cách nhỏ hẹp giữa tên đội trưởng và khung cửa, trong nháy mắt đã biến mất ở lối đi.

Trung đội trưởng bị Heinz đối xử như một quả bóng bàn, anh vứt hắn ta ra ngoài, Kế Văn Lương cũng bị hất văng theo cả mét.

Heinz đóng cửa, khóa lại, gọn gàng lưu loát.

Nhưng anh vẫn đưa lưng về phía cô, vẫn giữ nguyên tư thế khóa cửa, thân hình cao gầy khẽ cong xuống, cúi gục đầu không biết đang suy nghĩ điều gì.

Dáng vẻ này của anh thật sự có chút đáng thương.

Tố Tố nhận thấy rằng so với ba tháng trước, Heinz rõ ràng đã gầy đi rất nhiều, trông càng thêm ngay thẳng, phong độ, nhưng cũng hốc hác hơn.

Bỗng, Heinz như hạ quyết tâm, anh hít một hơi thật sâu, cởi bỏ quân mũ màu xám, xoay người lại, bình thản bước đến chiếc bàn dài bằng gỗ óc chó.

Tố Tố tức khắc trở nên khẩn trương, tay đặt trên bàn lại nắm chặt, "Anh muốn làm gì?” Cô ngẩng đầu, nhíu mày, lập tức phát ra âm thanh cảnh báo.

Cơn giận của Heinz đã hoàn toàn bùng lên, anh vứt quân mũ lên mặt bàn, vắt chéo chân ngồi xuống đối diện với cô, tiếp tục hút xì gà bằng vẻ mặt rũ rượi, buồn bực đến mức chỉ muốn lao đến phóng hỏa đống rơm thô ở nông trại, sau đó sẽ thiêu rụi tất cả những con người chướng mắt ấy.

Anh muốn làm gì? Anh đã lập tức quay trở lại Paris, xách súng xông vào đồn cảnh sát, có phải chỉ để nhận được lời cảnh báo cùng với……câu trả lời từ cô “Anh muốn làm gì?”

Cô thật sự muốn biết sao? Thành thật mà nói, anh thật sự rất muốn ép cô vào tường, hôn cô ngấu nghiến, nghiền nát cô, thâm nhập vào cô, lột trần cô……

Chờ đã, hôm nay cô mặc đồ gì vậy?

Thời tiết Paris ngày càng nóng bức, chiếc váy trắng bó sát vào vòng eo thon thả phẳng phiu của cô, làm nổi bật bộ ngực mềm mại đầy đặn, là ai đã thiết kế ra chiếc váy này? Quả thực là một tội ác!

Anh không còn tức giận nữa, anh chịu thua, chính Chúa đã tạo ra con yêu tinh nhỏ bé này để tra tấn anh.

Tất nhiên, Tố Tố không hề biết đến những hoạt động tâm lý phức tạp và quanh co vòng vèo của anh. Sau một hồi trải qua cuộc khám xét và thẩm vấn bất thình lình, cô lúc này đã vô cùng mỏi mệt, chỉ muốn về phòng thay quần áo rồi đánh một giấc thật ngon, vì vậy cô có vẻ mất kiên nhẫn trước đòn tấn công bất ngờ của Heinz. “Thưa ngài Thiếu tá, nếu không còn vấn đề nào nữa thì tôi xin phép được rời đi, bạn tôi đang đợi tôi ngoài cửa.”

“Bạn nào?” Heinz biết rõ nhưng vẫn cố hỏi, “Ngoài tôi ra, ngoài Alexander ra, vẫn còn ai khác à?”

“Tôi không hiểu anh đang nói gì.”

Heinz tận tình khuyên bảo, nhưng lại hơi lan man, “Đừng ngu ngốc Isabelle, đàn ông Trung Quốc có gì tốt? Họ ăn thịt trẻ con! Người phục vụ tại nhà hàng Trung Quốc ở Reims đã nói với tôi, rằng ở Trung Quốc có một loại thức ăn gọi là cơm niêu đất, biến trẻ sơ sinh thành thức ăn? Quá tàn nhẫn, quá vô nhân đạo, em tuyệt đối không thể kết hôn với một người đàn ông Trung Quốc được.”

“Gà Kung Pao và cà tím xào cũng là do người phục vụ Trung Quốc này nói với anh à?”

Heinz ngây người, có chút xấu hổ, nhưng vẫn cứ gật đầu, “Đúng vậy, tay nghề của anh ta rất không tồi.”

Tố Tố hoàn toàn bất lực trước sự ngây thơ đột ngột của Heinz, chỉ có thể nhắc lại, “Tôi nghĩ tôi có thể đi được rồi, thưa ngài Thiếu tá.”

“Đừng vội rời đi……Ừm……Quý cô Shun xinh đẹp tựa thiên thần.” Heinz kẹp bản báo cáo đăng ký thông tin cá nhân của cô trong tay, từ "Shun" phát ra trong miệng anh nghe thật quái lạ, “Chúng ta phải nói chuyện, bắt đầu từ mối quan hệ giữa em và Alexander đó.”

“Ngài Thiếu tá đảm nhận công việc của Vệ quốc quân ư?”

Heinz nghiêm túc trả lời, “Đúng vậy, không đủ nhân lực, bọn tôi rất thường xuyên giúp đỡ lẫn nhau.”

Cô nhẹ nhàng xoay quanh ngón trỏ, nhìn anh nói: “Chỉ là một người bạn xa thôi.”

“Hôn phu?” Anh thử dò hỏi, thấy cô không đáp, anh vẫn truy vấn đến cùng, “Hay là tình nhân? Nghe này quý cô Shun……Shen……Shwen, em biết từ Slav này có nghĩa là nô lệ mà, em không thể dính líu đến những kẻ nô lệ ấy được……”

“Không dính líu với bọn họ, thì với ai? Thiếu gia Mackensen cao quý chăng?” Cô dường như không thể nghe lọt tai nữa, đứng bật dậy nhìn thẳng vào anh.

Heinz sửng sốt một lát, anh vậy mà lại bị khí thế của Tố Tố áp đảo, bắt đầu lắp bắp giải thích, “Không, em phải hiểu, ý tôi không phải như thế……”

Nhưng Tố Tố đã hoàn toàn mất đi kiên nhẫn, “Tôi rất mệt, thưa ngài Thiếu tá, nếu Vệ quốc quân đã thả tôi đi thì anh cũng không có quyền giam giữ tôi nữa. Xin lỗi, một người da vàng hèn mọn như tôi thật sự không có tư cách nói chuyện với anh." Cô vội vàng bước đến cửa sắt, mở khóa, Kế Văn Lương vẫn đang đợi bên ngoài cửa, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, anh thận trọng hỏi: “Em không sao chứ?”

Tố Tố lắc đầu, “Em không sao.” Tiện thể cùng Kế Văn Lương bước ra khỏi đồn cảnh sát Paris.

Chỉ có Heinz vẫn còn ngồi hút xì gà trong căn phòng thẩm vấn chật hẹp không có cửa sổ, anh cong lưng, mày nhíu lại, mái tóc ngắn vàng óng rũ xuống, trông không được ổn lắm.

Anh đưa tay gãi đầu, nhớ lại lúc còn ở Luxembourg, bạn gái tạm thời của Hermann —— một cô ca sĩ ngực khủng, đã nói rằng quý ngài Thiếu tá trông quyến rũ nhất khi hút xì gà……