Lili Marleen

Chương 14



Trên phố Jacques đang lâm vào tình cảnh bi thảm, ngọn gió Tây Nam tháng năm cũng không thể xua tan nỗi đau buồn và bồn chồn giữa hai hàng lông mày của bà Boulanger.

Từ bọn hiến binh khốn kiếp đến bọn lính Đức đáng xuống địa ngục, những tiếng chửi bới của bà Boulanger vẫn đang quanh quẩn bên tai.

Giáo sư Boulanger có lẽ đã sớm dự đoán được sẽ có hôm nay, lúc này ông chỉ ngồi bất động trên ghế sô pha, không nói một lời, như thể đã chuẩn bị tâm lý bị mất đi Antony.

Phải biết rằng, Antony là độc đinh cuối cùng còn sống sót của gia đình Boulanger, cả hai người anh em của anh đều đã chết trong trận lửa đạn của quân Đức.

Tố Tố vừa bước vào cửa, bà Boulanger đã lập tức chào đón, nắm lấy tay cô, nhìn cô bằng vẻ chân thành khẩn thiết, “Isabelle, Isabelle thân yêu của ta, mau nói cho ta biết, Antony đã trở về cùng cháu, đúng không?”

Tố Tố không đành lòng, nghiêng đầu cầu cứu Kế Văn Lương.

Kế Văn Lương vô cảm nói ra sự thật, “Bà Boulanger, Antony có liên quan đến vụ ám sát sĩ quan Đức, e rằng không thể thoát thân dễ dàng được.”

“Ôi, Chúa ơi, cậu nói gì cơ? Ám sát gì? Sĩ quan Đức gì? Làm sao Antony của tôi có thể…………” Bà Boulanger không thể tin nổi, một khi nghe đến “Ám sát” hoặc “Lính Đức”, hy vọng sống còn của Antony sẽ trở nên vô cùng mong manh, bà đau đớn tựa lên vai giáo sư Boulanger, không ngừng nức nở.

Giáo sư Boulanger đẩy cặp kính gọng mỏng, an ủi nói: “Đây thực sự là một thảm họa…… Đừng lo lắng cho chúng ta, Isabelle, bị lính Đức thẩm vấn cả ngày, cháu cần phải được nghỉ ngơi hơn bất cứ ai, đứa trẻ ngoan, lên lầu đi thôi, tiếp theo tốt hay xấu đều sẽ do Chúa quyết định.”

Tố Tố lần lượt nói lời cảm ơn với giáo sư Boulanger và Kế Văn Lương, mỏi mệt lê bước trở lại phòng ngủ trên lầu hai, căn phòng sau khi bị Vệ quốc quân “Dọn dẹp” tựa hồ như vừa trải qua một trận lốc xoáy, nhật ký, thư từ và đồ lót của cô, toàn bộ đều được phơi bày dưới ánh mặt trời.

Cô vốn định tắm rửa thật sạch, thay đồ ngủ rồi lên giường, không ngờ cửa vừa đóng lại cô đã buồn ngủ díu cả mắt, mơ màng trèo lên giường, ngã đầu ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ không có chiến tranh cũng không có tranh chấp, chỉ có những chiếc bánh đường mềm mềm thơm thơm cùng với tiếng rao của ông lão bán súp đặc ——

Cô chủ, kéo xe đi,

Kéo đến Lục Gia Chủy. Nhặt một túi hạt hướng dương,

Rang một chảo, ăn một bụng,

Cởi quần ra đi,

Đến sông Hoàng Phố cởi quần ra đi, lôi A San đầu đỏ* đến gặp cậu bé,

Lôi đến trạm tuần tra và phạt một hào.

(Bên trên là một trong số những bài đồng dao Thượng Hải)

*A San đầu đỏ ( bính âm phương ngữ Thượng Hải: hhongdhou'akse, phát âm: [ɦòŋ̩dɤ̋.ᴀ̄ʔsᴇ᷆] [1]) ban đầu là tên gọi chung cho các đội tuần tra của người Sikh ở Khu định cư công cộng Thượng Hải ngày xưa. Tên tương ứng ở Hồng Kông lúc đó là Morocha. Các từ phái sinh của nó bao gồm các từ như "Indian Asan", "Asan" hoặc "Sange" đề cập đến Ấn Độ hoặc người Ấn Độ, những thuật ngữ này vẫn là những thuật ngữ tương đối phổ biến trên Internet. Nguồn gốc của "A San đầu đỏ" là do hầu hết cảnh sát ở Ấn Độ thời đó đều là người theo đạo Sikh và thường đội khăn xếp màu đỏ

Lúc này, Heinz lại bị Hermann kéo đến vũ trường mua say.

Trên sân khấu lại là cô ca sĩ ngực to ấy, để lộ cặp đùi trắng như tuyết, mặc bộ váy ngắn cũn như lông gà tây, vừa hát《 Le doux caboulot 》, vừa liếc mắt đưa tình với các sĩ quan dưới sân khấu.

“Heinz à, anh phải tìm phụ nữ đi.” Hermann hé miệng, hơi rượu xộc ra ngoài, “Nếu không sớm muộn gì anh cũng gặp vấn đề, đúng vậy, sớm muộn thôi!”

“Tôi muốn phụ nữ, còn cần ‘ tìm ’ ư?” Heinz đẩy anh ra, Hermann theo lực đẩy ngã sà vào ngực một cô nàng tóc đỏ. Gã trai say xỉn và cô nàng xinh đẹp ăn nhịp với nhau, lập tức bật cười không ngớt.

Lúc này có một cô gái tóc đỏ khác xuất hiện, rưới cả ly rượu vang đỏ ướp lạnh lên đầu Hermann, đánh thức anh khỏi sự mê muội.

Heinz cũng mở to hai mắt say khướt nhìn cô nàng —— Ôi, cô gái này trông quen thật, nhưng anh không nhớ nổi đã gặp qua ở đâu, Chúa phù hộ, nhất định không phải là ở trên giường cao su sau cơn say rượu.

Cô gái tóc đỏ lại thảnh thơi ngoài dự đoán, sau khi nói “Anh khiến tôi quá thất vọng” thì lập tức bước về phía cửa lớn, để lại cho sàn nhảy nỗi mơ màng bất tận. Otto huýt sáo, những người khác cũng đang xem kịch hay, Hermann như choàng tỉnh khỏi mộng, nhanh chóng đuổi theo bóng dáng màu đỏ kia.

Otto bưng ly rượu bước đến, cười khặc khặc, “Nhãi con Hermann này mới đến Paris được mấy ngày? Vậy mà đã có được một cô nàng thuần Pháp nhanh chóng như thế, Heinz, anh không thể chịu thua được.”

“Tôi chưa bao giờ gặp người nào ‘thuần’ Pháp cả.” Heinz cầm chai Brandy, hốc hết ngụm này đến ngụm khác.

Otto nhún vai, “Anh nói không sai, khắp Paris đều là ‘tạp chủng’.”

Heinz uống đến say mèm, được Hans cõng đi, điều đó còn thảm hơn gấp vạn lần so với việc vác bao cát ra chiến trường.

Otto cũng tiếp sức cho Hans, đến khi cả mặt đỏ gay mới thành công nhét con ma men nồng nặc mùi rượu vào ghế sau xe.

Dù đầu óc không còn tỉnh táo nhưng anh vẫn nằm ngang trên hàng ghế và liên tục nâng chai rượu lên trời, luôn miệng hét lên, “Cạn ly, cạn ly, kính nước Ðức vĩ đại, kính Lili Marleen tàn nhẫn vô tình…… Cạn ly —— Ối……” Anh không cầm chắc chai rượu, chiếc chai thủy tinh dày cộm rơi xuống, suýt thì phá nát sóng mũi cao thẳng thanh tú của ngài Thiếu tá.

Otto cảm thán nói: “Đào chiến hào cũng giống như cõng Heinz vậy, tôi nhất định sẽ đi đào chiến hào không chút do dự, lạy Chúa, tên khốn này nặng như một con bò đực to béo ấy.”

Hans chuẩn bị lên xe, “Cần tôi đưa anh đi nhờ một đoạn không? Thưa chỉ huy.”

Otto vội vàng lắc đầu, “Không không không, tôi còn chưa uống đã, anh mau đưa cậu bé chưa cai sữa này về nhà đi, nếu còn uống tiếp chỉ sợ anh ta sẽ ôm chầm lấy tôi rồi gọi tôi là mẹ mất thôi, kẹo Halloween của Heinz bé nhỏ đã chuẩn bị xong chưa?”

Hans cười bất lực, cúi chào tạm biệt Otto rồi khom lưng ngồi xuống ghế lái, chở Heinz đang bất tỉnh đi về hướng con phố Jacques giữa đêm hè dịu êm của Paris.

Chiếc ô tô rẽ từ đại lộ Saint-Germain vào phố Jacques, vẫn còn cách nhà Bonnet ba trăm mét, Heinz bỗng ngồi bật dậy, đôi mắt xanh thẳm tuyệt đẹp nhìn thẳng về phía bên phải của con phố.

“Dừng xe!” Heinz hô to.

Hans cho rằng anh muốn nôn, vội vàng đỗ xe vào bên đường, xuống xe đi vòng đến cửa sau chuẩn bị đỡ Heinz xuống. Nhưng Heinz vẫn ôm khư khư chai rượu, loạng quạng vài bước mới miễn cưỡng đứng thẳng người, ra lệnh cho Hans hãy lái xe về, còn anh vẫn tiếp tục tiến về phía trước, ngả nghiêng bước đến dưới nhà Boulanger, dùng chai rượu gõ gõ vào hòm thư màu xanh lục, rồi bất chợt cất tiếng hát.

“La servante est brune,

Que de gens heureux

Chacun sa chacune,

L'une et l'un font deux.”

Tố Tố bị đánh thức bởi tiếng la hét chói tai này, cô tiện tay cầm lấy áo len khoác lên vai, mở cửa sổ nhìn xuống phía dưới tìm kiếm thứ âm thanh ấy, trước tiên đã trông thấy con sâu rượu Heinz đang nổi điên bên cạnh hòm thư.

Cổ áo anh mở toang, áo sơ mi trắng ló ra khỏi bộ quân phục màu xám, làm nổi bật chiếc cổ thon dài, chai Brandy chính là báu vật của anh, anh ôm chặt nó trong ngực không chịu buông.

Có Chúa mới biết chiếc quân mũ của Heinz đã đi về đâu, anh để lộ mái tóc vàng lộn xộn như tổ chim, hình tượng của anh thực sự trông rất khủng khiếp.

Nhìn thấy Tố Tố, anh liền cười ngây ngô vẫy tay với cô, hát to hơn,

“Amoureux épris du culte d'eux-mêmes.

Ah sr que l'on s'aime,

Et que l'on est gris.”

Bà Boulanger cũng bị đánh thức, đi đi lại lại ở lối đi, mắng nhiếc lũ lợn Đức.

Hàng xóm xung quanh cũng tỉnh giấc, những ánh đèn trên phố Jacques lần lượt được bật sáng, Hans cho rằng lúc này cần phải ngay lập tức tiến hành xử lý khẩn cấp, vì vậy cũng không màng đến sự vùng vẫy của Heinz, nửa ôm nửa đẩy đưa anh vào nhà Bonnet.

Tố Tố đóng cửa sổ lại, thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng cô lại không ngủ được nữa, ngây người ngồi trên giường, gương mặt cùng với nụ cười ngây ngô của Heinz cứ hiện lên trước mắt cô.

Đúng là một tên ngốc, cô oán giận nghĩ thầm.

Một lúc sau, cô nghĩ lại, vừa làm loạn vừa ca hát, thật đúng là một kẻ đáng thương.

Bên phía nhà Bonnet cũng không được yên bình, Hans khốn khổ nghiến răng nghiến lợi cõng thân hình gần sáu mươi cân của Heinz leo lên lầu hai, trên đường đi ngang qua phòng ngủ chính, từ cánh cửa phòng khép hờ phát ra tiếng rên rỉ ưm ưm a a giữa đôi nam nữ, chiếc giường cũng bị rung chuyển cọt kẹt theo, Heinz mơ màng hỏi, “Hans, chúng ta ngồi tàu hỏa đi đâu vậy? Tôi không muốn quay lại Berlin vào lúc này.”

Hans đỏ mặt nói: “Là Thiếu tá Hermann đang tận hưởng khoái lạc sau bữa tối.”

Heinz tựa hồ không nghe rõ, tiếp tục lẩm bẩm lầm bầm bằng thứ ngôn ngữ không ai hiểu được.

Đẩy cửa phòng ngủ của cậu bé Bonnet ra, ném Heinz lên chiếc giường đơn chật hẹp, cuối cùng Hans cũng hoàn thành nhiệm vụ.

Ngày hôm sau, Heinz ngủ đến mười hai giờ trưa mới tỉnh, khi bước xuống lầu, anh bỗng nhìn thấy Hermann nửa người trần trụi đang tán tỉnh một cô gái tóc đỏ trong phòng bếp, anh lập tức bắt đầu hối hận, sớm biết vậy anh đã không đáp ứng nhu cầu ở nhờ của Hermann, mà là yêu cầu anh ta đến từng nhà ở Paris để tìm chỗ ở.

“Ôi, nhìn kìa, Heinz đáng yêu của chúng ta tỉnh rồi.” Hermann cầm cốc cà phê trêu chọc, “Em yêu, đây là Heinz, Heinz, đây là Viola.”

Heinz chỉ liếc mắt nhìn cô xem như là lời chào, kiêu ngạo không ai bì nổi.

Hermann nháy mắt với Viola, nhỏ giọng: “Mặc kệ anh ta, gã khốn này đối xử với ai cũng như vậy cả.”

Hermann đặt cốc cà phê xuống, mặc áo sơ mi vào rồi đi về phía Heinz, “Bữa trưa đang được nấu trong bếp, vì chúng ta mà Viola đã thể hiện tài nghệ đấy.”

“Chỉ có anh thôi, chúng ta cái gì chứ?”

“Này, Heinz, đừng như vậy mà, anh mà còn ăn nói kỳ quặc như thế nữa, sẽ khiến tôi cho rằng anh đang ghen tị với tôi đấy.”

“Cút khỏi đây đi.” Heinz giận dữ mắng.

Anh tựa như một con sư tử nóng nảy, còn Hermann là con cáo xảo quyệt, mặc kệ anh nói gì, Hermann vẫn luôn bật cười ha hả và không hề nổi giận với anh.

Viola từ phòng bếp bước ra phòng khách, đặt tạp dề xuống rồi nói: “Em phải sang nhà bên xem sao, cớ gì Isabelle vẫn còn chưa đến, một mình em không thể nấu ra một bữa trưa tươm tất được.”

“Ôi em yêu, em nấu gì anh cũng thích ăn mà.”

Cái gì? Nhà bên, Isabelle……

Heinz lập tức vểnh tai lên.

Ánh mắt Heinz dõi theo bóng lưng của Viola khi cô bước ra cửa, Hermann đang uống cà phê đen tò mò hỏi: “Tôi nói này Heinz, anh bị làm sao vậy?”

“Tôi thì bị làm sao?”

“Quả thực rất giống một con cáo sa mạc tai to, một khi gió thổi cỏ lay, hai lỗ tai sẽ dựng đứng lên, sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.”

Heinz hoàn toàn không cho là đúng, nói vặn lại: “Đây là chỗ của tôi, tại sao tôi phải bỏ chạy?”

Ở phía bên kia, Tố Tố không chịu được những lời khẩn cầu liên hồi từ Viola, đành phải căng da đầu bước vào nhà Bonnet, khi cô ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô đầu tiên chính là Heinz toàn thân cứng đờ như tượng đá, tròng mắt xanh biếc của anh đảo tới đảo lui, không chịu nhìn cô.

Hermann đứng dậy khỏi ghế sô pha, chào hỏi Tố Tố, “Chiều tốt lành, quý cô phương Đông xinh đẹp.”

“Chiều tốt lành.” Tố Tố khẽ giọng đáp lại.

Tiết tấu chầm chậm nhẹ nhàng ban đầu đã bị gián đoạn bởi một loạt tiếng bước chân dồn dập, Heinz như gặp ma giữa ban ngày, bỗng chốc xoay người lao nhanh lên lầu, đóng sầm cửa lại, ngăn cách mình với thế giới bên ngoài.

Trong phòng khách chỉ còn lại Hermann và Viola hai mắt nhìn nhau, Tố Tố cũng hiểu nội tình được phần nào, muốn cười nhưng đành phải nhịn.

Hermann nhún vai nói: “Em biết đấy, kể từ khi đến Paris, người bạn cũ này của anh chưa bao giờ được bình thường.”