Lỡ Ngủ Với Tổng Tài

Chương 7: Tôi Nên Sớm Đề Phòng Cô



716 Words

Thứ bảy, đúng hẹn tới.

Bởi vì là ngày nghỉ nên không cần đi làm, Diệp Hoan Nhan lại thức khuya, chờ lúc tỉnh lại đã gần tới trưa.

Ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa của người giúp việc, cô mơ mơ màng màng đáp một tiếng, mặc quần áo vào, kéo cửa phòng ra, lộ ra một khuôn mặt sợ sệt.

"Cô… Diệp... Cậu Lăng ở ngoài cửa, nói cậu ấy không vào, bảo cô mau mau một chút..." Cô gái truyền lời y hệt, thậm chí không dám nhìn thẳng mặt cô, chậm rãi nói ra câu cuối cùng: “Cậu Lăng nói, cậu ấy không thích đợi người, chỉ cho cô năm phút... nếu không..."

Người làm nữ dừng một chút, lại liếc trộm cô một cái: “Bảo cô tự gánh lấy hậu quả."

Tự gánh lấy hậu quả.

Diệp Hoan Nhan mơ hồ biết 'hậu quả' này là chỉ cái gì.

Chẳng qua, năm phút... còn chưa đủ để cô rửa mặt.

Cơn mơ ngủ trong Diệp Hoan Nhan lập tức bỏ chạy tán loạn.

Từ lúc Lăng Hàn xé hình cô đến bây giờ đã qua năm ngày, trong thời gian này cô ngay cả bóng anh cũng không thấy qua.

Anh không trở về căn biệt thự này.

Tới hôm nay, chắc là bị "ý chỉ" của bà nội Lăng bị ép đến đón cô.

Vì thời gian có hạn, Diệp Hoan Nhan không dám trì hoãn quá lâu, ngẫu nhiên từ trong tủ quần áo lấy ra một chiếc áo sơ mi cổ chữ V, kết hợp với một chiếc quần legging denim ôm sát chân, mái tóc dài đen nhánh xõa xuống, cầm túi đi xuống lầu.

Chỗ để giày ở trước cửa được sắp xếp chỉnh tề, cô thay đôi bata trắng đế bằng, đẩy cửa ra ngoài.

Phía trước, một cơn gió lạnh ập đến.

Hình như hạ nhiệt rồi.

Hai tay vòng trước Diệp Hoan Nhan run run, muốn lên lầu lấy áo khoác, nhưng chiếc xe Maserati màu đen đậu ở ngoài sân quá mức nổi bật, cửa sổ hạ xuống, lộ ra một nửa khuôn mặt góc cạnh của Lăng Hàn, trên mặt đã ghi rõ chữ không vui.

Cắn răng, Diệp Hoan Nhan dứt khoát không lên lầu, bước nhanh đi tới hướng chiếc xe đen kia.

Cửa xe vừa đóng lai, cô cúi đầu thắt dây an toàn, chờ lúc ngẩng đầu lên, chỉ thấy Lăng Hàn không nháy mắt nhìn chằm chằm cô,.

Trời lạnh như thế này, cô mặc như vậy để làm gì?

"Không lạnh à?" Khàn giọng, anh chất vấn cô.

Diệp Hoan Nhan bị Lăng Hàn nhìn như vật, cả người đều nổi da gà, sau lưng mồ hôi mẹ mồ hôi con túa ra: “Vẫn... ổn. sao... thế?"

Nhìn tròng mắt vô tội của cô, Lăng Hàn nhìn một hồi, chợt, anh khẽ nở nụ cười không rõ thâm ý.

Anh sát lại gần mặt cô, giọng nói tràn đầy hài hước: “Nhưng như vậy cũng rất tốt, mặc ít."

"..."

Lời nói lộ ra vẻ ngang tàng, Diệp Hoan Nhan nghe được mà run người, ngón tay buông thõng giữa đầu gối nhẹ nhàng siết chặt thành nắm đấm.

Cô biết rõ, anh đang cố ý đập tan sự dè dặt và lòng tự trọng của cô với tư cách là một đứa con gái.

"Em, chúng ta mau... đi nhanh đi, hẳn là bà nội chờ sốt ruột rồi." Diệp Hoan Nhan lắp ba lắp bắp nói sang chuyện khác, nơm nớp lo sợ đón ánh mắt anh.

Ánh mắt mỏng lạnh của Lăng Hàn ngắm vào tròng mắt cô, lại từng chút lướt qua nhuộm gò má đỏ ửng ấy, tấc tấc tan rã buồng tim cô, cô khẩn trương thở dốc, không dám hít thở, không dám dám lên tiếng.

Mà anh lại rất hưởng thụ cảm giác như vậy.

Tựa như chỉ có ngược đãi cô, lòng anh mới có thể dễ chịu một chút.

Diệp Hoan Nhan, biết không, tất cả những thứ này, đều là thứ em nên nhận.

Có lẽ, từ khoảnh khắc em tiến vào nhà họ Lăng kia, tôi nên đề phòng em.

Ít nhất, nên phòng bị trong lòng.