Lỡ Ngủ Với Tổng Tài

Chương 8: Bà Nội Lăng



846 Words

Sau khi thở ra một hơi lạnh, Lăng Hàn mới ngồi thẳng người.

Anh nổ máy một cách quen thuộc, kéo cần gạt, đạp ga rồi phóng xe đi.

Quán tính làm cả người Diệp Hoan Nhan lao về phía trước, cô nắm chặt tay vịn, lòng bàn tay đau nhói, nhưng so với nỗi đau trong lòng thì còn kém xa.

Nửa giờ sau, xe dừng lại bên ngoài một ngôi nhà gỗ nhỏ ba tầng ở lưng chừng núi.

Nhà cũ nhà họ Lăng vốn là nhà cũ do triều đại nhà Thanh để lại, nhưng năm ngoái Lăng Hàn đã bỏ ra không ít tiền để cải tạo từ trong ra ngoài, hiện tại đã là một ngôi đình mới toanh.

Bên ngoài có một con đường khuất, hai bên trồng đủ loại hoa cỏ, Diệp Hoan Nhan đi theo sau Lăng Hàn, đi qua con đường lát đá cuội, thẳng tới nhà chính.

Còn chưa đến gần, đã có người giúp việc ra nghênh đón.

"Thiếu gia, Đại tiểu thư, cuối cùng hai người đã tới rồi, bà cụ đã chờ sốt ruột!"

Lúc mười lăm tuổi Diệp Hoan Nhan được đưa vào Nhà họ Lăng, tuy rằng cô và nhà họ Lăng không có quan hệ huyết thống, nhưng là con gái nuôi của nhà họ Lăng do bà cụ chính miệng hứa hẹn, thậm chí suýt nữa vì vậy mà cô đổi thành họ Lăng.

Trong mắt những người hầu lớn tuổi này, cô ngang hàng không khác gì tiểu thư nhà họ Lăng.

Vả lại, nói không chừng cũng chẳng mấy chốc, Diệp Hoan Nhan sẽ trở thành thiếu phu nhân nhà họ Lăng.

"Dì Hứa! Cháu nhớ dì lắm đấy!"

Thấy người giúp việc đã lớn tuổi, lập tức Diệp Hoan Nhan chạy như bay tới, vui mừng ôm cổ dì Hứa như chú chim non, lệ nóng lưng tròng.

"Dì Hứa cũng nhớ cháu! Con bé ngốc này, từ lúc cháu rời khỏi nhà cũ và ở cùng thiếu gia, thì không lúc nào dì Hứa không nhớ tới cháu." Khẽ vỗ lưng Diệp Hoan Nhan, người phụ nữ lớn tuổi nhìn về phía Lăng Hàn vắt áo khoác lên khuỷu tay đứng thẳng tắp cách đó không xa.

Hình như anh đang ngậm kẹo bạc hà trong miệng, trong đôi mắt hoa đào lấp lánh hiện lên một tia lạnh lùng, như cười như không đứng ở đó, cực kỳ lãnh đạm.

Nếu bàn về ngụy trang, Diệp Hoan Nhan dám nhận thứ hai, chỉ sợ cũng không ai dám tranh thứ nhất.

Cũng may, anh đã hoàn hoàn toàn toàn nhận rõ người phụ nữ này, sẽ không lại bị vẻ bề ngoài ngây thơ thuần khiết ấy lừa gạt!

"Nhưng, dì nghĩ, thiếu gia chắc sẽ không bạc đãi cháu." Dì Hứa nhẹ giọng nói, ánh mắt quanh quẩn giữa Lăng Hàn và Diệp Hoan Nhan, hỏi dò: “Phải không?"

Nụ cười tươi trên mặt Diệp Hoan Nhan bỗng hơi héo một chút.

Lúc này, Lăng Hàn tự ý đi tới sau lưng cô, hai tay một cách tự nhiên đút vào trong túi quần, ra vẻ đùa giỡn nói với dì Hứa…

"Dì Hứa, dì thiên vị cũng quá rõ ràng rồi đó, nhìn cô ấy trắng trẻo mập mạp thế kia có giống như bị con bạc đãi không?"

Anh lại ung dung liếc cô một cái: “Cháu không chỉ không bạc đãi cô ấy còn 'đặc biệt'... chăm sóc cô ấy."

Anh đè nặng giọng ở hai chữ "đặc biệt”.

Diệp Hoan Nhan còn chưa lấy lại tinh thần từ bốn chứ 'trắng trẻo mập mạp' kia, liền bị câu nói phía sau của Lăng Hàn chọc cho muốn độn thổ.

Biểu cảm trên mặt hai người tự nhiên cũng rơi vào trong mắt dì Hứa.

Bà hóa giải bầu không khí khó xử cười ra tiếng: “Vậy thì tốt! Vậy thì tốt! Dì Hứa còn mong đợi, các cháu mau chóng sinh một nhóc con mập mạp đấy!"

"..." Sắc mặt Diệp Hoan Nhan lại trắng nhợt, theo bản năng liếc về hướng người đàn ông cao hơn cô gần một cái đầu kia.

Cô luôn muốn mang thai, nhưng Lăng Hàn căn bản không cho cô cơ hội.

Nghe lời này, Lăng Hàn cũng không có biểu cảm gì nhiều, nụ cười trên mặt không thay đổi, giọng nói lại dần dần lạnh xuống: “Chúng cháu... sẽ cố gắng!"

Lúc đó, trong phòng đột nhiên truyền đến một giọng nói già nua vui vẻ lộ ra cưng chiều: “Hoan Nhan đấy à, Hoan Nhan tới chưa? Bà mong cháu về lắm đấy! Mau vào đi, cho bà nội nhìn một chút!"

...

Diệp Hoan Nhan vừa vào nhà, liền nhìn thấy bà cụ Lăng ngồi ở giữa đại sảnh, mặc một bộ sườn xám có hoa văn sứ Thanh Hoa, năm tháng không để lại nếp nhăn trên mặt và, năm tháng còn đầy đặn căng mọng..

"Bà nội!"