Lỡ Ngủ Với Tổng Tài

Chương 96: Chiều Lòng Người Khác



1648 Words

Quý Tiêu Nguyệt bị cô chọc giận tím người, hung hăng trợn to mắt nhìn cô:

"Mình phục cậu luôn rồi đấy!"

Kế hoạch du lịch của công ty vốn là việc của bộ kế hoạch, Quý Tiêu Nguyệt làm việc trong phòng kế hoạch khi mới gia nhập công ty nên cô cũng coi như có hiểu biết về nó. Ngày đó cô đi tìm Quan Nại cũng là để chọn ngẫu nhiên một nghệ sĩ để thử nghiệm, sau khi dùng đủ mọi cách cô cuối cùng cô cũng tìm ra được một quy luật chung giữa các nghệ sĩ.

"Cậu có biết câu 'chiều lòng người khác không?" Cô ấy thở dài một hơi:

"Chiều qua mình gọi điện cho cậu vốn định nhắc tới chuyện này, nhưng lúc cậu nghe điện thoại đường truyền không ổn định, mình cảm thấy có gì đó không ổn nên bắt taxi đi tìm cậu, nhưng cậu đã chạy ra khỏi nhà nên không kịp nói."

Gương mặt Diệp Hoan Nhan mờ mịt: "Mình đương nhiên biết cậu nói cái gì, cho nên mấy ngày nay mình vẫn đang tìm hiểu xem những người kia thích cái gì."

"Cậu làm như vậy thật sự chẳng có ích gì đâu." Quý Tiêu Nguyệt không chút lưu tình cắt ngang lời giải thích của cô: "Cậu có nghĩ tới mối liên hệ giữa khách hàng và nghệ sĩ của chúng ta chưa?”

Lời nhắc nhở như vậy đã vô cùng rõ ràng.

Diệp Hoan Nhan nhướng mày một cái: "Ý của cậu là để cho bọn họ tiếp xúc với nhau?"

Khách hàng của công ty là những doanh nhân giàu có, trong đó không ít phú nhị đại phú tam đại nắm giữ cổ phần trong nhà mình, mà những người này thích đến những nơi có người tụ tập, chẳng hạn như hộp đêm, song nơi đó không đồng đều về chất lượng lắm. Thế nhưng buổi party của các nghệ sĩ lại khác, có thể lăn lộn trong cái giới này thì nhan sắc là quan trọng nhất.

Hơn nữa ở góc độ của các nghệ sĩ nữ, họ đương nhiên mong được gả vào gia đình giàu có, có nổi tiếng trong làng giải trí đến đâu, sự nghiệp thăng hoa đến mấy thì đương nhiên vẫn không bằng được gả vào một gia đình tốt.

Thực ra Quý Tiêu Nguyệt đã từng nghĩ đến điều này, nhưng cô ấy chỉ nghĩ rằng như vậy sẽ dễ dàng thuyết phục khách hàng hơn, chứ chưa từng nghĩ đến việc khách hàng ám chỉ đến các nghệ sĩ nữ.

"Mình hiểu rồi, cảm ơn Tiêu Nguyệt." Cô vén tấm chăn vừa đắp lên, như thể đang muốn nhanh chóng rời đi.

"Này, mình đã nói cho cậu biết cách rồi, cậu còn muốn đi đâu nữa?"

"Tối mai mình phải xác nhận danh sách nhân sự và đặt chuyến bay rồi, mình không có thời gian."

"Con mẹ nó cậu ngồi xuống cho mình." Quý Tiêu Nguyệt nổi giận: "Mình có nói không giúp cậu nữa sao?"

Diệp Hoan Nhan bị cô hét đến ngây người.

"Mình vẫn chưa nghỉ việc nên mình sẽ giúp cậu làm những việc này. Mình đảm bảo đến tối mai danh sách sẽ được hoàn thành, mình cũng sẽ đặt hết vé máy bay và khách sạn, bao gồm cả việc thuê sân chơi ở bên kia, được chứ?""

"Tiêu Nguyệt...."

"Không cần cảm kích mình, nể tình Lăng Hàn đưa thư giới thiệu đến Phong Thượng cho mình, mình cũng coi như trước khi đi làm một chuyện cuối cùng cho anh ta. Sau khi chuyện này kết thúc, Nhan Nhan, cậu hãy bảo trọng mình."

Mặt Quý Tiêu Nguyệt hơi sầm lại, giọng điệu của cô ấy cũng nghiêm túc hơn nhiều so với bình thường.

Diệp Hoan Nhan cũng ý thức được cô ấy đã thật sự nổi giận, nhất thời không biết nên làm sao.

"Tiêu Nguyệt..."

Trong lòng Quý Tiêu Nguyệt khó chịu, nghĩ đến những năm này sớm chiều bên nhau, cũng không biết cuộc sống như thế sẽ kéo dài bao lâu, cô đột nhiên muốn thu dọn đồ đạc và rời đi. Nghĩ tới đây, cô hít hít mũi, có chút không kìm được nước mắt.

"Cậu nghỉ ngơi đi, ăn hết canh cá đi, mình ra ngoài một chút."

Nhìn bóng lưng Quý Tiêu Nguyệt, Diệp Hoan Nhan siết chặt ga trải giường, có chút nghẹn ngào:

Cô biết Quý Tiêu Nguyệt đang đau buồn và tức giận cái gì.

Chính là cái chức thư ký Tổng giám đốc Hoan Ngu này.

Chức vị này ngay từ đầu đã không phù hợp với Quý Tiêu Nguyệt, mặc dù cô ấy ngày nào cũng vô tư cười nói mình là một kẻ nhàn rỗi cầm lương cao trong công ty rồi diễu võ dương oai. Nhưng Diệp Hoan Nhan hiểu rõ hơn ai hết rằng công việc nhàn rỗi đối với Quý Tiêu Nguyệt thật ra là một loại kiềm chế.

Con người luôn phải thể hiện ra giá trị của chính mình trong cuộc sống, mà vị trí Lăng Hàn giao cho Quý Tiêu Nguyệt trừ để cho cô ấy ngồi không hưởng lộc ăn uống vui đùa ra, không cho cô đất thể hiện ra bất kỳ giá trị nào của bản thân, cô ấy đương nhiên không vui.

Cho nên khi chiếc bánh ngon lành là Phong Thượng rơi xuống đầu, Quý Tiêu Nguyệt không chút do dự đón nhận, hơn nữa thật sự hy vọng có thể cùng cô đi làm, rời xa cái ghế thư ký nặng nề đó.

Nghe có vẻ như tương lai tươi sáng, nhưng Diệp Hoan Nhan không cách nào tiếp nhận.

Tối qua cô nằm mơ, trong mơ cô chất vấn Giang Mỹ Lan tại sao làm chuyện như vậy, chen chân vào hôn nhân người khác, thậm chí không tiếc mọi giá đối nghịch với một người phụ nữ đã bệnh ung thư giai đoạn cuối, ngay cả chuyện mua chuộc người khác giết người mà cô không dám nghĩ đến vậy mà bà ta vẫn có thể làm được.

Trong mơ, bóng người Giang Mỹ Lan có chút mơ hồ, nhưng giọng nói lại rất rõ ràng.

"Nhan Nhan, mẹ không muốn để con chịu khổ, con không nên sống một cuộc sống như vậy."

Câu nói này cô đã từng nghe Giang Mỹ Lan nói qua rất nhiều lần.

Sau khi tỉnh lại, cô ngồi ở mép giường suy nghĩ rất lâu.

Hồi tưởng lại số lần nghe câu nói đó, trước đây cô không nhận ra bản thân đã nghe thấy câu nói này rất nhiều lần.

Khi Giang Mỹ Lan trả tiền cho cô để đến trường trung học tốt nhất ở thành phố Lam Giang, khi cô gặp Lục Thâm lúc mới bước chân vào mái trường cấp ba, khi Giang Mỹ Lan lần đầu tiên mang cô đến đưa cô đến nhà hàng Tây bên cạnh trường tuy đắt nhưng rất ngon kia, khi mẹ của Lục Thâm gặp Giang Mỹ Lan rồi nhục nhã bà, còn có khi Lục Thâm ra nước ngoài. truyện kiếm hiệp hay

Buổi tối hôm đó, máy bay bay vút qua bầu trời thành phố Lam Giang, sau khi trốn học, cô ôm con heo đất bị vỡ, nằm trên giường khóc đến hôn mê bất tỉnh.

Giang Mỹ Lan nhận được điện thoại của nhà trường, vội vã chạy về nhà, bà phá cửa chạy đến ôm chầm cô vào lòng, vẻ mặt áy náy:

"Nhan Nhan, sau này mẹ sẽ không để cho con chịu khổ nữa, mẹ sẽ cho con cuộc đời con nên có, con đừng khóc nữa."

Mặc dù cô vẫn không hiểu cuộc sống mình nên có là cái gì, nhưng Giang Mỹ Lan đã dùng hành động thực tế nói cho cô biết đó là cuộc như thế nào.

Đi học đều có xe đưa người rước, ở trong một căn biệt thự ba tầng thênh thang, có bốn bảo mẫu chăm sóc đến tận răng, không phải tự mặc quần áo, cũng không cần biết điểm số của bạn có tốt hay không, gia đình đều có cách để bạn vào được trường mà bạn yêu thích. Lúc đi học ở trường đại học, bạn chưa từng lo lắng sẽ tiêu hết tiền trong thẻ ngân hàng.

Đây là cuộc sống mà năm Giang Mỹ Lan mang đến cho cô.

Cho nên cô không thể nói chuyện Giang Mỹ Lan phá hoại hôn nhân người khác không dính líu gì đến cô. Nếu không phải vì câu nói kia, nếu không phải vì cuộc sống tốt hơn, nếu không phải vì cô, cô tin tưởng Giang Mỹ Lan sẽ không làm như vậy.

Cho nên, là cô có lỗi với mẹ Lăng Hàn, cũng có lỗi với Lăng Hàn.

Cho nên cho dù phải rời khỏi Hoan Ngu, cô cũng phải đi có thể diện, tối thiểu ở cạnh anh giúp anh lấy được thứ anh mong muốn, cũng coi là trả hết món nợ của mẹ mình, sau đó cô sẽ tự mình rời đi, không cần bất kỳ lá thư giới thiệu của người nào.

Trong lúc đó, bất luận Lăng Hàn làm nhục cô như thế nào, cô cũng cam nguyện chịu đựng.

Ai cũng có chuyện phải chịu đựng, sau khi chấp nhận rồi thì trong lòng sẽ không còn quá khó chịu nữa.

Cô an ủi mình như vậy, thuật lại từng lần một trong lòng, nhưng khi Quý Tiêu Nguyệt trở lại từ bên ngoài, hốc mắt cô ấy đỏ bừng, vẫn khiến cô cảm thấy uất ức vô cùng.

Cô nằm trong vòng tay Quý Tiêu Nguyệt, khóc đến tắt tiếng như buổi tối mười năm về trước.