Lỡ Ngủ Với Tổng Tài

Chương 97: Kế Hoạch Du Lịch



1756 Words

Diệp Hoan Nhan nghỉ ngơi trong bệnh viện trong ba ngày.

Trong ba ngày này, Quý Tiêu Nguyệt các năng lực nghiệp vụ sắp xếp công việc của toàn bộ bộ phận kế hoạch đâu vào đấy. Ba ngày sau cô ấy ghi chép thông tin vé máy bay vào một tài liệu và in nó ra, đồng thời lên danh sách của từng ê-kíp nghệ sĩ đi cùng cũng đã được lên kế hoạch và đặt khách sạn, xong xuôi cô giao hết cho Diệp Hoan Nhan.

Về phần Diệp Hoan Nhan, đây là lần đầu tiên kể từ lúc đi làm cô cầm thành quả của người khác, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào phòng làm việc của Lăng Hàn.

"Tổng giám đốc Lăng, đây là văn kiện của mấy phòng ban hôm nay, anh xem qua một chút."

"Ừ, để đó đi." Lăng Hàn không ngẩng đầu, giọng nói có chút thờ ơ: "Nếu cũng sắp đi rồi thì giao những chuyện này cho người mới làm là được, nếu không người mới không thể quen thuộc công việc nhanh chóng được, tôi sẽ hoài nghi có phải cô có dụng ý khác hay không đấy."

Diệp Hoan Nhan không hề phản bác, chỉ nhàn nhạt nhìn anh một cái:

"Tổng giám đốc Lăng nói phải. Đúng rồi, đây là bản phê duyệt kinh phí cho kế hoạch du lịch lần này, số tiền vượt quá thẩm quyền phê duyệt của giám đốc bộ phận nên cần chữ ký của anh."

"Ừ." Lăng Hàn nhướng mày một cái: "Cô hoàn thành kế hoạch du lịch của công ty rồi."

"Đúng vậy." Diệp Hoan Nhan khẽ mỉm cười.

Trên mặt Lăng Hàn thoáng qua một tia khác thường, lúc ký tên cười lạnh một tiếng: "Cũng chưa nói trước được khách hàng và nghệ sĩ có thể đến đông đủ hay không."

Mặt Diệp Hoan Nhan cứng đờ, sau đó nhàn nhạt nói:

"Chỉ cần Tổng giám đốc Lăng không nhúng tay vào, tôi nghĩ sẽ không có chuyện gì ngoài dự liệu."

"Dù sao cô cũng sắp nghỉ việc ở Hoan Ngu, cần gì phải trưng ra dáng vẻ hăng hái như thế?"

"Làm việc phải có tâm, đây là chú Lăng dạy."

Nhắc tới Lăng Đông Minh, Lăng Hàn sầm mặt, toàn thân toát ra vẻ u ám, ném tập tài liệu trong tay rơi về phía Diệp Hoan Nhan, đập xuống đất phát ra âm thanh chói tai.

"Ký xong rồi, lấy đi."

"Cám ơn Tổng giám đốc Lăng."

Bóng lưng cao thẳng của Diệp Hoan Nhan lộ ra vẻ quật cường.

Lăng Hàn dần dần nhíu mày, người phụ nữ này đã trải qua một buổi tối như thế mà còn dám xuất hiện ở trước mặt anh mạnh miệng, thật đúng là không biết sống chết.

Đi ra khỏi phòng làm việc của Lăng Hàn, trong lòng Diệp Hoan Nhan khó hiểu thở phào nhẹ nhõm, tất cả mọi chuyện đã bày ngay trước mắt, mặc dù kinh hoàng tàn khốc, nhưng so với việc cô phải cắn răng chịu nhục vì ngây ngô chẳng biết gì trước đó thì tốt hơn nhiều.

Quý Tiêu Nguyệt đứng ở cửa văn phòng thư ký, trong tay ôm mình thùng đồ của mình, cười có chút miễn cưỡng.

"Đã dọn hết đồ rồi."

"Ừ."

"Hiếm khi có nhiều người trong công ty đi du lịch như vậy, hay là cậu ở lại chơi đến cuối tháng rồi hẫng đi."

"Thôi khỏi đi, vốn ở địa vị này mình cũng không dám cầm tiền, nếu như họ biết mình lần này nghỉ việc còn tranh thủ đi chơi một chuyến, khi trở lại, mình sợ rằng danh tiếng của mình bị vấy bẩn mất."

"Cậu mà cũng quan tâm đến danh tiếng à?"

"Dĩ nhiên quan tâm rồi, sau này mình là người của Phong Thượng rồi đó, có rảnh tới thăm mình nhé."

Nói đến chỗ này, trong lòng Diệp Hoan Nhan không nhịn được buồn bã: "Tại sao cậu cứ làm như thể sắp sinh ly tử biệt vậy."

Nghe cô nói thế, Quý Tiêu Nguyệt hít mũi một cái, nức nở nói:

"Mình sợ mình rời khỏi nơi này, cậu sẽ bị người nào đó hành hạ sống không bằng chết."

Chóp mũi Diệp Hoan Nhan đau xót, hốc mắt đỏ ửng: "Tiêu Nguyệt..."

"Được rồi không tám với cậu nữa, chiều nay mình phải đến Phong Thượng báo cáo, mình còn chưa làm xong thủ tục ở phòng nhân sự nữa, mình đi nhé."

Nói xong, Quý Tiêu Nguyệt quay đầu đi, ở nơi Diệp Hoan Nhan không nhìn thấy, nước mắt cô rơi xuống cái thùng ôm trong tay, đi tới cửa thang máy.

Đứng ở văn phong thư ký, Diệp Hoan Nhan nhìn bóng lưng cô bạn tốt nhất của mình, nháy mắt thất thần.

Phong Thượng nổi tiếng bận rộn, cuối tuần không có thời gian nghỉ ngơi, sau này cơ hội gặp mặt nhất định sẽ ít hơn, không biết người ở đó có bắt nạt cô ấy không, dù sao thì cô gái này bình thường cũng chẳng có gu thời trang gì mấy.

Điện thoại đột nhiên vang lên âm thanh tin nhắn đến, cô định thần lại, lấy điện thoại trong túi ra.

"Nhan Nhan, giữ gìn sức khỏe nhé, nhớ ăn cơm đều đặn, nếu đã quyết định ở lại thì nhất định phải nhớ kỹ sức khỏe của mình chính là vốn liếng để làm cách mạng. Tuy rằng mình thật sự không thích Lăng Hàn cái tên khẩu thị tâm phi khốn kiếp kia, nhưng mình cũng tin tưởng anh ta có tình cảm với cậu, vậy nên cậu phải cố gắng lên nhé. À đúng rồi, anh ta nhờ mình đưa canh cá đến bệnh viện cho cậu đấy, hi vọng tin tức này có thể an ủi cậu một chút."

Quý Tiêu Nguyệt cũng đã suy nghĩ rất lâu trước khi gửi tin nhắn này. Thật ra theo suy nghĩ ích kỷ của cô ấy, Quý Tiêu Nguyệt chỉ hận không thể khiến Diệp Hoan Nhan trong chớp nhoáng này nhận rõ Lăng Hàn là kẻ không có nhân tính, sau đó ngựa không ngừng vó rời khỏi Hoan Ngu - nơi gây ra bao đau thương này. Nhưng khi đặt mình vào vị trí của Diệp Hoan Nhan, cô lại suy nghĩ rất lâu, yêu một người chính là không có lý trí như vậy.

Dù người đó tốt hay xấu xa, xinh đẹp hay xấu xí, trong lòng chỉ cầu nguyện một điều duy nhất đó chính là tình yêu mình được đền đáp.

Trong những ngày không có cô bên cạnh, có lẽ chỉ có sự quan tâm nhỏ bé đến đáng thương mà Lăng Hàn dành cho Diệp Hoan Nhan mới là chỗ dựa duy nhất của cô.

Lúc ra khỏi tập đoàn Hoan Ngu, Quý Tiêu Nguyệt lấy điện thoại di động ra nhìn một cái.

"Cám ơn cậu Tiêu Nguyệt, mình nghĩ mình vẫn còn chưa chết tâm, chờ đến khi nào thật sự tuyệt vọng, không cần cậu khuyên mình cũng tự động rời đi."

Đọc tin nhắn, Quý Tiêu Nguyệt bất đắc dĩ thở dài, sau đó ngẩng đầu nhìn lên trời cao, thật lòng hy vọng mình cô bạn thân của mình ngày nào đó có thể thoải mái bước ra khỏi ngục tù tình yêu kia.

Một tuần sau, kỳ nghỉ phúc lợi cho nhân viên và khách hàng của tập đoàn Hoan Ngu đã đến.

Một ngày trước khi khởi hành, Diệp Hoan Nhan mang danh sách nhân viên của công ty đến văn phòng tổng giám đốc ký tên, sau đó giao cho ban kế toán để hoàn trả một số chi phí.

Lúc ký tên, Lăng Hàn lật tới phần đoàn trợ lý của Tổng giám đốc, trên đó trống không.

Kiều Mộc bận rộn với công ty ở Thượng Hải nên không có thời gian tham dự, Quý Tiêu Nguyệt mới vừa nghỉ việc, mà ba chữ Diệp Hoan Nhan vốn nên xuất hiện ở phía trên lại có trong danh sách. Thư ký mới còn chưa chính thức nhậm chức, về phần hai trợ lý nam phụ còn lại cũng đều bận việc riêng.

"Đoàn trợ lý đâu?" Anh ta hỏi.

"Trợ lý Kiều không tới được, thư ký Quý mới vừa nghỉ việc, người mới còn chưa chính thức nhậm chức, hai trợ lý của trợ lý Kiều cũng có công việc riêng nên không ai đi được."

"Vậy cô thì sao? Cô thì có chuyện gì?"

Ánh mắt Lăng Hàn có chút lạnh lùng.

Diệp Hoan Nhan hơi sững sờ "Cơ thể tôi hơi khó chịu nên tôi không đi..."

Lời còn chưa dứt, thấy sắc mặt Lăng Hàn dần sầm xuống, cô vội vàng giải thích:

"Nghe nói có Thịnh An Nhiên ở bên cạnh anh, Thịnh tiểu thư chắc có thể xử lý tốt công việc của anh, nên tôi nghĩ tôi không cần thiết tham gia. Vả lại chuyến đi chơi này, tôi nghĩ Tổng giám đốc Lăng cũng không muốn thấy tôi."

"Đi chơi à?" Lăng Hàn cười lạnh một tiếng.

"Hình như tôi đã nói qua chuyện khách hàng gia hạn hợp đồng trong chuyến đi lần này, kế hoạch du lịch này bao gồm cả công việc của cô thế nên cô không phải đi chơi."

Sắc mặt Diệp Hoan Nhan cứng đờ, vốn cô còn ôm một tia may mắn, tưởng anh đã quên lời lúc trước anh đã nói. Nào ngờ cô đã xem nhẹ trí nhớ của anh và lòng thù hận của anh với mình.

Trong kế hoạch du lịch có hai khách hàng lớn, sau khi cô tiếp quản công việc của Kiều Mộc, cô cần thương lượng để họ tái ký hợp đồng với Hoan Ngu, cô vốn không định từ chối. Nhưng chuyến đi lần này Thịnh An Nhiên cũng có mặt, Diệp Hoan Nhan cảm thấy mình còn không có năng lực để có thể thản nhiên nhìn Lăng Hàn và Thịnh An Nhiên chim chuột với nhau ở trước mặt mọi người.

"Tôi nghĩ mình có thể thương lượng với khách hàng sau khi chuyến đi kết thúc. Biết đâu chuyến đi diễn ra tốt đẹp sẽ khiến khách hàng cảm thấy hài lòng hơn thì sao."

"Tôi không chờ được." Lăng Hàn không chút khách khí cắt ngang lời cô.

"Cô phải đi."