Lỡ Yêu Anh Mất Rồi

Chương 2



Tại nhà Linh Lung, Linh Lung nhìn thấy Lam Anh vẫn đang mặc trên người đồng phục học ở trường với đôi mắt ửng đỏ, Linh Lung chỉ dám suy đoán Lam Anh đã gặp phải điều tồi tệ trong ngày sinh nhật, Linh Lung không hỏi gì cô cả:

“ Giờ cậu vẫn mặc đồng phục trường à, mau lên đi tắm đi tớ sẽ lấy quần áo cho cậu.” Linh Lung vừa nói vừa đẩy Lam Anh vào nhà tắm.

Vài phút sau, Lam Anh bước từ nhà tắm ra:

“Wao… cậu mặc bộ này rất đẹp nha rất hợp với cậu, đây là bộ đồ tớ muốn tặng sinh nhật cậu, vì hôm nay tớ phải ở lại trường trực nhật nên không kịp tặng cậu, tớ đang định ngày mai đưa mà giờ cậu cần nên cũng coi như tớ tặng đúng ngày sinh nhật rồi.” Linh Lung vừa vui vừa nói.

Nghe thấy vậy Lam Anh nghĩ lại chuyện xảy ra tối, cô cảm thấy buồn cũng không quên nói lời cảm ơn đến người bạn thân của mình.

“Cảm ơn cậu! Đây là món quà tớ thích nhất hôm nay! Cảm ơn cậu đã luôn bên tớ.” Lam Anh cười nói nhưng Linh Lung vẫn cảm thấy một chút u buồn trong nụ cười ấy.

Linh Lung muốn an ủi Lam Anh nhưng sợ cô ấy sẽ nghĩ đến lại càng buồn nên thôi, Linh Lung đã kể nhiều truyện cười và cùng xem phim hài với Lam Anh để giúp phần nào cô ấy vơi đi nỗi buồn.

Đến đêm muộn hai người mới ngủ.

Sáng hôm sau, Linh Lung thấy Lam Anh đã có tinh thần hơn, Linh Lung vui vẻ muốn rủ cô đi chơi để quên đi hết chuyện hôm qua:

“ Hôm nay là ngày nghỉ cậu có muốn đi đâu chơi không? Tớ biết có một chỗ khu vui chơi giải trí mới mở gần đây.”

“Xin lỗi Linh Lung nhé! Giờ tớ phải về nhà rồi, tớ phải về ôn bài tập để chuẩn bị cho kì thi cao khảo sắp tới, mà cậu cũng phải ôn bài đi sắp thi rồi nếu cậu còn vui chơi như vậy là không thi được đâu.” Lam Anh nhìn Linh Lung cười nhẹ nói.

“Tớ biết rồi! Mà cậu định thi vào trường đại học nào, còn tớ thì sẽ vào trường đại học sân khấu điện ảnh. Ước mơ lớn nhất của tớ là được làm diễn viên nổi tiếng.” Linh Lung hơi buồn nhưng vẫn nói để Lam Anh không để ý.

“Tớ muốn làm phóng viên trong các toà soạn, nên có lẽ tớ sẽ học trường đại học truyền thông! Thôi tớ về đây cảm ơn cậu vì đã cho tớ ở nhờ 1 đêm.” Lam Anh vừa nói vừa chuẩn bị đồ ra về.

“Vậy cậu về cẩn thận!.” Linh Lung có chút thất vọng vì không được đi chơi với Lam Anh và đồng thời cũng có chút lo lắng cho bài thi cuối kì sắp tới nên Linh Lung nhanh chóng xếp lịch ôn bài.

Trên đường, Lam Anh vừa đi vừa lo liệu bố mẹ có giận chuyện cô ra ngoài qua đêm vì cô luôn muốn được bố mẹ chú ý và quan tâm đến mình nên từ nhỏ đến lớn cô không dám làm sai một điều gì.

Về đến nhà, Lam Anh vừa bước vào mẹ cô đã quát mắng cô và chỉ vào bộ quần áo mới cô đang mặc:

“Mày đi đâu mà giờ mới về, mày cảm thấy không ở được thì mày đi luôn đi. Mày lấy đâu ra tiền mua đồ mới đây, đã không kiếm ra tiền còn tiêu xài phung phí, thiếu đồ thì lấy đồ cũ của Lam Nhuận mà dùng, nhà không có tiền cho mày phung phí đâu.”

“ Đây là quà sinh nhật bạn tặng con, từ trước tới giờ con đều phải dùng lại đồ cũ của anh từ quần áo cho đến đôi giày của anh con cũng phải đi dù nó quá cỡ đối với con.” Lam Anh buồn bã nói với mẹ.

Nói xong Lam Anh vào phòng, đeo tai nghe và bắt đầu mở bài tập ra ôn, cô bỏ ngoài tai những lời nói chua chát của mẹ.