Loạn Thần Dưới Váy

Chương 11: A Tỳ



*Địa ngục A Tỳ theo tiếng Hán Việt có nghĩa là Vô Gián (không gián đoạn) hay còn gọi là Vô Cửu. Địa ngục có tám loại, loại khổ nhất gọi là ngục A Tỳ. A Tỳ nghĩa là không xen hở, không gián đoạn ở đây tội nhân bị hành hạ liên tục.

Ngón tay khô ráo thô ráo nhẹ nhàng xoa nắn bờ môi, Thẩm Nghê không khỏi run lên, muốn tránh ra thì lại bị ấn mạnh hơn.

"Nương nương trước kia có từng hầu hạ hắn ta như vậy không?"

Thẩm Nghê không trả lời, cũng không ngẩng đầu lên.

Tiêu Linh là một người quân tử, biết cái gì gọi là liêm sỉ lễ nghĩa, gọi nàng hầu hạ cũng không hoàn toàn là vì hoan ái, phần lớn thời gian chẳng qua là muốn ôm nàng hưởng thụ giây phút bình yên hiếm có, người như vậy làm sao có thể nhục nhã nàng được.

Nếu có Tiêu Linh ở bên cạnh, nàng sao có thể bị ức hiệp bởi một tên không biết xấu hổ như vậy?

Bức họa chàng vẽ ở ngay sau lưng, Thẩm Nghê bỗng cảm thấy tủi thân, chớp chớp đôi mắt cay xè, cố gắng hết sự nén những giọt nước mắt này lại không để nó chảy xuống.

Chỉ một lần thôi, chỉ một lần chịu nhục là có thể đổi lại Tiêu Linh trở về, nàng bị nhục nhã như thế nào cũng có thể chịu đựng được.

Bàn tay nàng kéo dây nút thắt một cái, rồi vén vạt áo quan phục qua một bên, đang định ngồi xuống thì một bàn tay chợt nắm lấy cánh tay nàng, tức giận kéo giật nàng đứng lên.

"Thẩm Nghê!"

Giọng nói nổi trận lôi đình bùng nổ trên đỉnh đầu, Thẩm Nghê bị hắn kéo ngửa mặt lên, nàng đụng phải ánh mắt vừa thê lương vừa tức giận của hắn.

"Được, được lắm." Hắn tức đến mức thở hổn hển, ngay cả vành tai cũng đỏ cả lên, muốn cười nhưng lại tức giận không kiềm được, cắn răng căm hận nói, "Đúng là tình thâm nghĩa nặng, vì hắn ta ngay cả loại chuyện này nàng cũng chịu làm, mà ta bảo vệ nàng ở Hầu phủ cho nàng ăn ngon mặc đẹp, nàng lại coi như rác rưởi bỏ đi, dựa vào cái gì chứ!"

"Bảo vệ?" Thẩm Nghê đã mệt mỏi đến cực điểm rồi, nhưng khi nghe nói nói những lời buồn cười như vậy vẫn không nhịn được phản bác, "Nếu như dùng sức mạnh ngang tàn chiếm đoạt là cách Đô đốc bảo vệ người khác, vậy thì ta tình nguyện cùng Tiêu Linh sống một cuộc sống giản dị đơn sơ còn hơn!"

Những lời này giống như một cái nung sắc nóng rực rơi vào trong nước lạnh, xì xèo nước bắn tung tóe khắp nơi, bắn lên cả gương mặt của Thẩm Chiếu Độ.

Đã rất lâu rồi chưa từng có ai khiến hắn tức giận như vậy.

Cơn giận của hắn là sát khí, tàn sát là cách hắn phải tiết sát khí của mình.

Nhưng đối mặt với Thẩm Nghê, hắn không làm ra chuyện như vậy được.

Nhưng may mắn thay, những thứ này cũng không sao cả, bởi vì Tiêu Linh đã chết, Thẩm Nghê yêu hay không yêu hắn ta cũng không sao hết.

Bởi vì nàng chỉ có thể nhìn một mình hắn.

Vừa nghĩ như vậy, cục tức của hắn cuối cùng cũng thông thuận hơn chút, ánh mắt nhìn Thẩm Nghê cũng chất chứa một tia dịu dàng: "Nương Nương đối với bệ hạ tình cảm sâu đậm như vậy, thần cũng không dám tiết lộ tung tích của bệ hạ."

Thẩm Nghê sững sờ, vô số khả năng lướt qua trong đầu nàng, chỉ duy nhất không dám nghĩ đến điều tàn khốc nhất đó...

"Im miệng! Ngươi đừng hòng lừa gạt ta!"

Nàng vùng vẫy ra khỏi sự kìm hãm của hắn, che hai lỗ tai lại, nhưng Thẩm Chiếu Độ không cho nàng cơ hội trốn tránh, bắt lấy cổ tay của nàng, nghiến răng một tay giật bức tranh cực kỳ chướng mắng ở trước mặt xuống, trong tiếng hô hoán của Thẩm Nghê hắn ném mạnh một cái, mảnh giấy bị xé ra nhẹ nhàng bay vào trong lò than.

"Bức họa của ta!"

Thẩm Nghê vội vàng chộp lấy mảnh giấy, nhưng chưa đi được hai bước đã bị Thẩm Chiếu Độ kéo trở lại.

"Nàng chạy cái gì, ta còn chưa nói tin tức của Tiêu Linh cho nàng biết mà."

m thanh giấy cháy càng lúc càng rõ ràng, bức tranh nằm trên lò than của Thẩm Nghê bị đốt cháy cuộn tròn, màu sắc sặc sỡ trên đó bị ngọn lửa nuốt chửng, không còn màu sắc, hóa thành tro bụi.

"Hạc Hiên, Hạc Hiên..."

Thẩm Nghê thảm thiết lặp đi lặp lại tên tự của Tiêu Linh, trơ mắt nhìn bản thân hóa thành tro bụi, nhiều lần nàng muốn nhào đến cứu vớt bức tranh, đều bị Thẩm Chiếu Độ giữ chặt không thể di chuyển.

Hắn dựa bên tai nàng, rù rì giống như ma quỷ: "Tiêu Linh đã chết từ lâu rồi. Hắn ta uống thuốc độc tự vẫn ở trong điện Cần Chính nơi các nàng thường ở, sau đó châm một ngọn lửa tự thiêu, hài cốt của hắn ta vẫn còn được giấu trong Thái Miếu.

"Người đừng nói nữa —— "

Hai tay của Thẩm Nghê đều bị đè trên án, người đang đè nàng hoàn toàn không muốn để nàng có cơ hội nghe nhầm bỏ sót một chữ nào, tiếp tục tàn nhẫn nói: "Đây là nam nhân nàng dùng mạng để bảo vệ, một tên hèn nhát thà chết cũng không muốn thừa nhận giang sơn thua trong tay hắn ta.

“Chàng không phải người nhát gan!” Tiếng gào này của Thẩm Nghê cực kỳ vang vang dội, “Chàng đã đồng ý sẽ cùng ta đi đến cuối cuộc đời này, sao chàng có thể tự vẫn được! Là đám loạn thần tặc tử các ngươi bức tử chàng, bêu xấu chàng!”

Không biết Thẩm Nghê dùng sức lực ở đâu ra, đột nhiên hai tay của nàng vùng vẫy ra khỏi được sự trói buộc của Thẩm Chiếu Độ, hắn không kịp đề phòng lui về sau, móng tay sắc bén lóe qua trước mặt, trên mặt lập tức cảm nhận cảm nhận vết mắc nóng hổi.

Vết cào lần này rất sâu, trong móng tay của Thẩm Nghê cũng dính máu thịt, nàng nhìn vẻ mặt sa sầm của Thẩm Chiếu Độ, căng thẳng siết chặt nắm đấm.

“Lần thứ hai.”

Hắn chạm vào vết xước trên mặt, giọt máu thấm vào ngón tay rồi lan ra theo đường vân tay, sau đó bị hắn gạt đi.

“Đây là lần thứ hai nương nương vì một người đã chết tổn thương thần.”

Màu vết máu dần dần đậm hơn theo màu mắt của hắn, cảm giác yêu dã giống như hoa Xà Tử* nở trong đêm tối, ánh mắt âm trầm của hắn nhìn Thẩm Nghê chăm chú, chậm rãi áp sáp gần nàng, cho đến khi bước chân của nàng vấp phải chân tường ngã thẳng vào giường đất ấm áp.

*舍子花 Hoa Xà Tử còn được gọi là hoa Bỉ Ngạn, truyền thuyết kể rằng có một con quỷ xấu xí đem lòng yêu một cô nương xinh đẹp, nhưng vì con quỷ rất xấu nên cô nương đó không yêu hắn, còn hắn vì yêu mà bỏ tù cô nương. Sau đó có một võ sĩ đến giải cứu cô nương rồi yêu nàng ấy, đồng thời võ sĩ đã giết chết con quỷ đó bằng thanh kiếm của mình. Máu của quỷ rơi xuống thảm cỏ, sau đó từ chỗ cỏ đó nở ra một đóa hoa màu đỏ đen thẫm rực rỡ, loại hoa này được gọi là hoa bỉ ngạn. Người ta cũng nói rằng truyền thuyết về hương thơm của hoa Tử Xà có sức mạnh kỳ diệu và có thể gợi lên ký ức của người đã khuất. Hoa nở không thấy lá, có lá cũng không thấy hoa. Theo truyền thuyết, loài hoa này chỉ nở ở Hoàng Tuyền, và nó là phong cảnh duy nhất trên đường Hoàng Tuyền.

"A..."

Thời điểm Thẩm Nghê ngã nhào lên đệm mềm, Thẩm Chiếu Độ cúi người xuống đè lên người nàng, kéo tấm rèm lụa lộng lẫy xuống, trong bóng tối mờ mờ hắn ngậm lấy dái tai của nàng, cười mà dường như không cười: "Nương nương cảm thấy tối hôm qua là cưỡng bách, xem ra người vẫn chưa từng thử "Thân bất do kỷ" thật sự là như thế nào nhỉ."

Vừa dứt lời, hắn kéo dây thắt lưng của Thẩm Nghê ra, một tay giữ lấy hai tay nàng, dùng người đè lên áp chế sự phản kháng của nàng, một tay khác buộc tay của nàng vào thành giường.

"Ngươi buông ta ra, tránh ra!"

Thẩm Nghê uốn éo người liều mạng lùi về sau, Thẩm Chiếu Độ ngồi quỳ trên đùi nàng, bình tĩnh nhìn nàng giống như con thú bị nhốt bằng nửa con mắt, thong thả cơi quan bào và áo lót của chính mình, hào phóng cởi trần để lộ tất cả vết sẹo trên người.

Vết cũ vết mới có đậm có nhạt, hoa hết cả mắt.

"Mỗi một nhát kiếm lưu lại trên cơ thể này đều là vì nương nương."

"Bớt đổ nước bẩn lên ta đi." Nàng cố gắng ổn định giọng nói run rẩy, "Đó là báo ứng do ngươi ham vinh hoa phú quý! Đừng tưởng rằng ngươi là người thắng cuộc là có thể che giấu sự thật các ngươi tùy tiện giết chóc, ngươi và Tiêu Loan đều là tặc tử! Tặc tử —— "

"Ngươi đáng lẽ phải chết trên chiến trường, khi còn sống thì bị thiên quân vạn mã giẫm đạp, sau khi chết rơi vào địa ngục A Tỳ, đời đời khiép khiếp không được siêu sinh!”

Từng câu phê phán nói rất vang dội, chọc trúng điểm trọng yếu, cảm giác như từng nhát dao đâm vào tim.

Sắc mặt Thẩm Chiếu Độ không đổi, chỉ là khi hắn cúi xuống nhìn nàng ánh mắt đó cuồn cuộn phẫn nộ, một khi dâng trào có thể phá hủy hết tất cả.

"Nói xong chưa?"

Đầu gối hắn hướng về phía trước, Thẩm Nghê nằm dưới người hắn lập tức lùi về phía sau, nhưng lùi đến mức không thể lùi được nữa, nàng hoàn toàn trở thành con thú bị nhốt.

Tiết khố mỏng manh, Thẩm Nghê có thể nhìn thấy rõ ràng cái thứ ngọc hành kia của hắn dựng đứng thẳng lên lằn thành một đường, nó càng lúc càng dí lại gần nàng.

"Bình định Tây Bắc, giành lại được đất Tây Nam đã mất, ta cũng đáng chết?"

Tim Thẩm Nghê run lên một cái.

Ngoài dự liệu của nàng, Thẩm Chiếu Độ không hề giận tím mặt, mà ánh mắt sáng ngời trở nên u oán ảm đạm, đưa tay ấn lên vết sẹo dài trên ngực, nhỏ giọng nói giống như đang tự bẩm lẩm với bản thân: "Đây là lúc giành lại lại Lương Châu, tướng lĩnh của phe địch đả thương ta. Tất nhiên ta cũng không thua thiệt, chặt đầu của hắn ta xuống, từ đó sĩ khí của binh lính được nâng lên, một lần giành lại được ba châu ở Tây Nam. Sau đó ta hôn mê một tháng, nằm trên giường ba tháng, lúc tham gia cung yến vết thương còn chưa kịp bình phục hoàn toàn.

Thẩm Nghê nhớ ra rồi.

Cung yến năm đó, Tiêu Linh ban rượu cho Thẩm Chiếu Độ, nhưng hắn lấy lý do thương thế chưa lành để cự tuyệt, sau chuyện này thậm chí còn có đại thần dâng tấu chương, chỉ trích hắn không biết điều, coi rẻ hoàng uy.

Bây giờ nghĩ lại, là vì gương mặt tái nhợt đến thái quá của hắn mới khiến cho hắn nhìn qua trông trẻ tuổi như vậy.

Trong Noãn các yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng hít thở nhè nhẹ, Thẩm Nghê giật giật cổ tay bị trói của mình, đột nhiên có một lực nâng nàng lên, vốn dĩ Thẩm Nghê đang nằm bỗng bị nhấc bổng lên, hai tay giơ cao hơn đầu rồi ngồi dậy.

Thẩm Chiếu Độ!"

Thẩm Nghê nhìn người đang cột cổ tay nàng vào giá treo rèm, một chút thương hại vừa nổi lên lập tức giống như gợn sóng trôi dạt đi, tức giận giơ chân đạp về phía hắn.

"Để ta xuống, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi!"

Tà váy không còn trói buộc chỉ cần khẽ cử động một cái là sẽ trượt xuống, Thẩm Chiếu Độ bắt lấy một bên mắt cá chân của nàng, rồi từ từ trượt lên bắp chân mịn màng bóng loáng.

"Ta từng bị quân địch treo lên như thế này ở trước cửa thành Lũng Châu, bọn chúng dùng roi mềm được ngâm trong nước muối quất lên người ta chín mươi chín cái." Hắn chậm rãi kéo tiết khố của Thẩm Nghê xuống, nhìn nàng liều mạng giãy giụa, như thể hắn nhìn thấy chính mình ngày đó bị treo trên cổng thành.

"Ta đã chịu đựng tất cả những khổ nạn trong địa ngục A Tỳ, mới bước được đến trước mặt nương nương."

Hắn thu lại tất cả oán hận, nheo mắt lại từ trên nhìn xuống Thẩm Nghê với ánh mắt bướng bỉnh: "Cho dù có chết, cũng sẽ chỉ chết ở trên giường của nương nương."