Loạn Thần Dưới Váy

Chương 12: Tượng phật (Cao H, chân play, dây trói)



Sau một tiếng hô to yêu kiều, làn váy hải đường màu đỏ cùng tiết khố đều bị ném vào một nơi xó xỉnh, trong tấm màn tối mờ, hai đôi chân trắng nõn như mỡ trắng đang khép chặt, co quắp lại.

Hai tay bị trói chặt, nửa thân dưới trần trụi không mảnh vải che thân, cho dù Thẩm Nghê đã rơi vào đường cùng ngõ cụt rồi, nhưng ngoài miệng nàng vẫn không chịu nhượng bộ, lớn tiếng quát: "Nếu ngươi dám tới, ta sẽ giết ngươi!"

Noãn các yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng gió cũng không dám quấy rầy, Thẩm Chiếu Độ vuốt ve gót ngọc trắng bóng của nàng, lập tức bị nàng giãy ra đạp mạnh một cái.

Hắn cố ý hít vào một tiếng, trở tay ôm lấy bàn chân ngọc như trăng non như sương tuyết của nàng, cúi đầu đặt lên đó từng nụ hôn nhỏ vụn: "Phủ Tả đô đốc thống cầm binh quyền thống lĩnh địa khu phương Bắc trong kinh thành, hạ thần nào có chút đầu óc đều biết muốn tránh hiềm nghi, nhưng nương nương có biết vì sao thần lại khăng khăng muốn ngồi lên vị trí này không?"

Thẩm Nghê đang nghe chăm chú, Thẩm Chiếu Độ chầm chậm kéo chân nàng đến trước người mình, đặt cự long đã căng phồng từ lâu kia lên.

"Thẩm Chiếu Độ!"

Hắn dường như có vô số phương thức làm nhục Thẩm Nghê, nàng vội vàng giãy giụa, nhưng chỉ khiến hắn càng cương quyết nắm chặt hơn, nắm lấy bàn chân còn lại của nàng nâng cao lên, để lộ mật huyệt đỏ bừng, dụ dỗ người ta cắm vào trong đó.

"Bởi vì cha của nương nương là Chỉ huy sứ của Triệu Châu Vệ."

Triệu Châu tiếp giáp kinh đô, sở trực của Triệu Châu Vệ thuộc phủ Tả đô đốc, do Thẩm Chiếu Độ thống lĩnh.

"Càn rỡ!" Thẩm Nghê ra sức vũng vẫy, muốn thoát ra khỏi bàn tay đang tự an ủi, xé xác con hổ biết cười trước mặt này thành từng mảnh, "Nếu ngươi dám động đến một sợi tóc gáy của người nhà ta, ta chắc chắn sẽ khiến cho người sống không bằng chết!"

Đôi bàn chân nhỏ nhắn mềm mại mịn màng nằm gọn trong lòng bàn tay, Thẩm Chiếu Độ yêu thích không buông tay, khép hai bàn chân nàng lại kẹp lấy gậy th*t tím đỏ dựng thẳng đứng di chuyển lên xuống, tiếng rên rỉ khàn khàn phát ra từ chỗ sâu nhất trong cổ họng, đôi mắt càng lúc càng đỏ hơn.

Hắn tăng nhanh tốc độ tay, lỗ sáo lập tức có giọt nước rỉ ra, cười trêu nàng: "Nương nương lại hiểu lầm ta rồi, ta làm sao có thể động tay động chân với nhạc phục được chứ?"

Không biết là do xấu hổ hay tức giận mà gương mặt trắng nõn của Thẩm Nghê đỏ bừng cả một mảng, bên tóc mai rịn ra mồ hôi, rực rỡ như đóa hoa anh đào.

"Ngươi, người đừng làm như vậy nữa!" Thẩm Nghê nhìn bàn chân trắng như tuyết quấn lấy cây gậy đầy gân xanh uốn lượn, cảm giác gồ ghề nóng hôi hổi khiến nàng xấu hổ muốn chết, quýnh đến độ vừa mở miệng đã nức nở, "Thẩm Chiếu Độ, có phải ngươi muốn bức tử ta không!"

Tất cả động tác xâm phạm hoang đường thoáng đình trệ, Thẩm Nghê thấy vậy lập tức phản kích, chân đá văng sự khống chế của hắn: "Miệng đầy những lời dối trá tự xưng là si tình, vừa làm nhục bức ép ta, lại còn ta lần bốn lượt dùng tính mạng của những người khác uy hiếp ta, có phải chỉ khi ta chết dưới sự thao túng của ngươi, ngươi mới hài lòng đúng không!"

Lời lên án sắc bén khiến Thẩm Chiếu Độ sững sờ trong chốc lát, nhưng khi nghĩ đến cái tát mình nhận được ở trong đạo quán, trái tim lại cứng rắn trở lại.

"Nói thật với người, bệ hạ đang lên kế hoạch đoạt lại binh quyền trong tay Thành quốc công đại bá của người. Mặc dù hai nhà các người đã tách ra, nhưng từ trước đến nay ba tộc vẫn gắn liền với nhau, xảy ra chuyện các người sao có thể chạy thoát?"

Một ngày là Thiên tử một ngày là quần thần, Tiêu Linh có thể dung thứ cho Thành quốc công ủng binh tự trọng*, không có nghĩa là Tiêu Loan lòng dạ độc ác, một lòng tập trung quyền lực kia cũng có thể như vậy.

Thẩm Nghê tất nhiên hiểu được cái lợi cái hại trong chuyện này, hơn nữa nàng còn biết, Tiêu Loan và đường tỷ từng có hôn ước, nhưng đường tỷ chỉ hướng đến cuộc sống trở thành mẫu nghi thiên hạ nên đã nhẫn tâm chặt đứt hoa đào để vào cung.

Bây giờ Tiêu Loan lên ngồi làm Hoàng đế, không biết hắn sẽ bỏ qua cho Đường tỷ, bỏ qua cho cả tộc Thẩm thị hay không.

Thẩm Chiếu Độ thấy trên gương mặt nàng đã không còn ra vẻ điềm đạm đáng yêu nữa, hắn biết nàng đã nghe lọt lời của hắn.

Hắn buông tay để nàng tự do, từng bước dẫn dắt: “Vi thần bất tài, nhưng may mắn có thể ở trước mặt bệ hạ nói mấy câu, bảo vệ Thẩm chỉ huy sứ không bị liên lụy vẫn là dư sức.”

Cánh tay nãy giờ vẫn luôn bị giơ lên cao đã bắt đầu có cảm giác tê dại, Thẩm Nghê nghĩ đến những ngày tháng thuở bé hay chạy đến sở vệ tìm cha làm nũng, lỗ mũi bắt đầu cay cay.

Nàng bất hiếu, nàng vào cung nhiều năm như vậy cũng chưa từng mang lại vinh quang gì cho cha, chẳng lẽ bây giờ còn muốn khoanh tay đứng nhìn cả nhà bị đày vào lao tù sao?

Tiếng chim vỗ cánh bay qua ngoài cửa, cùng một vài tiếng gọi lanh lảnh phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong Noãn các.

Thẩm Nghê chậm rãi ngẩng đầu lên, nam nhân đối diện đang ngồi với dáng vẻ tự tại, chân phải chống lên, chân trái bắt chéo trước người, nếu không phải cự vật khổng lồ đang dựng thẳng đứng ở giữa hai chân hắn thì dáng vẻ lúc này của hắn cực kỳ giống pho tượng đang ngồi chơi trong một ngôi miếu.

Đáng tiếc trong ánh mắt đó không một một chút từ bi nào của Quan m Phật Thích Ca, tất cả chỉ có sự cướp đoạt.

Nàng thử thăm dò nhìn Thẩm Chiếu Độ một cái, gạt nó qua một bên: "Ta chỉ sợ Đô đốc lật lọng, đòi hỏi vô độ thôi."

Thắng bại đã rõ, Thẩm Chiếu Độ ung dung nói: "Nhưng cho dù là như vậy, nương nương cũng chỉ có thể theo ta."

"Ngươi!"

Thẩm Chiếu Độ thấy nàng bị tức đến á khẩu, hắn đứng dậy ngồi xuống bên cạnh nàng, vươn tay nắm lấy đôi chân thon dài của nàng quấn lên hông mình: "Thần một lòng tận tụy với nương nương, sao có thể làm ra chút chuyện tiểu nhân như vậy được."

Đôi chân vắt ngang hông tự giác quấn chặt lại, Thẩm Chiếu Độ rướn người hôn lên đôi môi của nàng, nhưng cho dù hắn cho trêu chọc thế nào, Thẩm Nghê vẫn cắn răng mím chặt môi, không cho hắn tiến vào.

Như thế này thật sự rất mất hứng, Thẩm Chiệu Độ đưa tay lần xuống bên dưới của nàng, ngón tay linh hoạt luồn vào bên trong khuấy đỏa miệng huyệt ướt át, ấn mạnh sâu vào bên trong một cái, Thẩm Nghê lập tức hét lên, d*m thủy trút xuống nước mưa lớn.

Ngón tay rút ra cắm vào càng lúc càng nhanh, Thẩm Chiếu Độ nhân cơ hội công thành chiếm đất, ngậm lấy lưỡi của nàng mút vào.

Nụ hôn của hắn vừa sâu lại vừa gấp gáp, Thẩm Nghê bị hắn làm cho ngạt thở, hơi thở không ổn định, nàng dùng nắm đấm để hắn buông cái ôm chặt cứng của mình ra.

"Ngươi nhẹ một chút..."

Tiếng ngâm nga yêu kiều tủi thân yếu đuối gọi hồn phách bị hắn ném đi trở về, hắn nhấc Thẩm Nghê lên ngồi xuống trước hông mình, xé xiêm áo vướng víu đang khoác trên người nàng, không nhịn được ma sát cái miệng huyệt đầm đìa nước của nàng, đề nghị: "Thần là một tên thô kệch, nương nương muốn nặng nhẹ thế nào không bằng tự mình chuyển động?"

Thẩm Nghê nghĩ đến cảnh tượng dâm đãng đó, nàng xấu hổ đỏ mặt lại muốn nhấc chân lên đá hắn.

Nhưng Thẩm Chiếu Độ không cho nàng cơ hội đó, hắn ước chừng huyệt của nàng đỏ ẩm ướt rồi thì cầm lấy người anh em của mình chậm rãi đẩy vào trong khe thịt chật hẹp kẽ mở kia, mị thịt mềm mại lập tức bao bọc khiến hắn tê dại đến tận xương tủy, chỉ muốn lập tức mang quân thần tốc đâm thẳng vào trong, một đường đâm thẳng đến cửa thành.

"Nương nương, thần sẽ khiến cho người thoải mái."

Hắn nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt đang nhắm nghiền của Thẩm Nghê, đỡ lấy eo nàng chầm chậm ra vào, đợi đến khi nàng thích ứng với kích thước to lớn của mình mới lần nữa đẩy về phía trước, nhẹ nhàng uyển chuyển giống như mưa sương rả rích ở Giang Nam.

Cuối cùng, phần đỉnh nhô lên ở quy đầu đâm vào chỗ mẫn cảm nhất, Thẩm Nghê rên lên một tiếng, đường hầm mới vừa thả lỏng lập tức siết chặt, kẹp Thẩm Chiếu Độ không khỏi hít vào một hơi lạnh.

Loạn hết rồi, hơi thở rối loạn, động tác cũng loạn cả lên.

Thẩm Chiếu Độ mạnh mẽ ưỡn thẳng eo, tách lớp thịt mềm mại đang thít chặt của nàng ra, cắm thẳng vào trong chỗ sâu nhất.

"Bên trong nương nương chặt thật đấy." Hắn đưa tay lên nắm lấy bầu ngực đang liên lục nảy lên, há miệng ngậm lấy nó, ngước đôi mắt đỏ rực vì nhuốm màu của dục vọng, "Là vì người muốn kẹp chết thần ở trên giường sao?"

Bầu ngực mềm mại bị hắn cắn mút vừa nhột vừa đau, khoái cảm mãnh liệt dần dần phóng đại, nhưng tay vẫn còn bị treo lên, Thẩm Nghê không có cách nào đẩy người trước mặt đang hành hung mình ra, nức nở cầu xin: "Thẩm Chiếu Độ, đừng như vậy, cầu xin ngươi..."

"Đừng như thế nào?" Bàn tay của Thẩm Chiếu Độ ấn lên phía sau eo nàng, đẩy hông mạnh mẽ đâm vào trong, tiếng nước dâm mỹ, tiếng cơ thể va chạm bạch bạch vang lên trong không gian chật hẹp, không hiểu vì sao lại khiến lòng người xao động.

Hắn mút mạnh nhũ hoa dựng thẳng của nàng, không đành lòng kéo nơi giao hợp giữa hai người ra quá xa, tốc độ quất vào nơi ngọc hộ đã nhầy nhụa đến mức không nhìn nổi kia cực kỳ nhanh, miệng nhả ra những lời ngông cuồng: "Không muốn thần như vậy, chẳng lẽ để những người khác mút sữa của người sao?"

Cây gậy bên dưới càng thêm càn rỡ, Thẩm Nghê siết chặt nắm đấm, vẫn khó khăn chống lại ngọn lửa dục vọng đang đục khoét nàng, khóe miệng phát ra tiếng rên rỉ nức nở.

Hai chân bị gác lên chân vai run rẩy không ngừng, từng đợt sóng dục vòng mang nàng lên đỉnh, nhưng Thẩm Chiếu Độ đang rong ruổi trên người nàng không hề cảm thấy mệt mỏi, đôi mắt đỏ bừng nhìn bản thân ra vào trong miệng huyệt của nàng.

"Thẩm Chiếu Độ, ta..." Nàng vừa mở miệng cầu xin, dòng nước ở bên dưới giống như được mở ra ào ạt chảy xuống, khiến cho con thú chôn sâu bên trong càng lên nóng nảy.

"Ngoan," Tấm đệm giường bị thấm ướt một mảng lớn, Thẩm Chiếu Độ khôi phục được một chút thần trí, cúi đầu hôn lên gương mặt đẫm mồ hôi của Thẩm Nghê, nhỏ giọng dỗ dành nàng, "Nhẫn nại thêm một chút nữa."

Bên trong sau khi dòng nước tuôn ra càng thêm trơn nhẵn, Thẩm Chiếu Độ đâm vừa sâu lại vừa nhanh, liên lục đâm mấy cái khiến Thẩm Nghê lại nức nở, đá chân phản kháng: "Tay ta đau..."

Thẩm Nghê vừa dứt lời, người nàng bỗng nhẹ hơn, Thẩm Chiếu Độ một tay ôm nàng, một tay còn lại giơ lên cởi nút thắt trên tay nàng.

Không chờ nàng kịp động đậy, hắn đã xoay người đè nàng lên giường, nơi kết hợp giữa hai người từ đầu đến cuối vẫn không hề tách rơi, mỗi một chuyển động càng khiến nó đi vào sâu hơn.

"Thẩm Nghê." Hắn cúi đầu hôn lên giọt nước mắt của nàng, nhỏ giọng nghiêm túc nói, "Chúng ta sinh đứa bé đi."