Loạn Thần Dưới Váy

Chương 46: Phần mộ cô độc (Cao H)



Nụ hôn nhẹ nhàng như con bướm tung cánh, khẽ khàng đập cánh nhảy múa bay đi, gió thoảng qua không để lại dấu vết.

Thẩm Nghê thấy Thẩm Chiếu Độ không có chút phản ứng gì, nàng không khỏi có chút nhụt chí cùng với thẹn thùng, vành tai đỏ lên muốn chui xuống đất.

"Đừng đi"

Nàng vừa mới xoay người, Thẩm Chiếu Độ trực tiếp kéo nàng trở lại trong ngực mình, khom người ôm lấy nàng từ phía sau lưng, hai tay ôm nàng chặt cứng không buông.

"Không phải nói nàng sẽ luôn ở chỗ này sao?"

Giọng khàn khàn cùng với giọng điệu ủ rũ không vui, tựa như một tảng nham thạch bị phong hóa rạn nứt, ồm ồm thô ráp, Thẩm Nghê đã không còn cảm thấy âm thanh này âm lãnh như trước đây nữa.

Nàng đặt tay lên trên bàn tay hắn mười ngón tay đan vào nhau, trêu ghẹo nói: "Vừa rồi chàng đâu có đáp lại ta, ta làm sao mà không đi được chứ."

Lúc nói chuyện khóe môi khẽ cong rồi nhếch lên, cả người Thẩm Nghê bỗng nhẹ bẫng, nàng mới vừa hét lên một tiếng đã bị ôm đặt lên án thư.

Đôi mắt đã được nước mắt rửa sạch kia sáng ngời một cách lạ thường, khóe mắt đỏ bừng như lửa đốt, càng tăng thêm vẻ bướng bỉnh và cuồng dã.

"Thẩm Nghê, ta không muốn nhịn nữa.”

Nói xong hắn cúi đầu nâng cằm Thẩm Nghê lên, ngậm lấy môi dưới của nàng cẩn thận liếm mút.

Máu trong miệng hắn vẫn còn, khi đầu lưỡi dây dưa cạy mở môi răng của Thẩm Nghê, từng giọt máu thấm vào trong miệng nàng, chúng ùn ùn kéo tới xâm chiếm mỗi một tấc giác quan của nàng.

Nụ hôn sâu cuồng nhiệt và mạnh mẽ, hắn như bắt được con bướm vừa lướt qua môi mình, lo sợ nếu buông tay thêm lần nữa con bướm sẽ rời hắn mà đi, nên tiếp đó hắn đã nắm thật chặt.

Tà váy bị xé toạc kéo lên đến tận bên hông, Thẩm Chiếu Độ cởi giày và tất chân của nàng, nắm lấy hai mắt cá chân tách rộng ra ấn lên mép bàn, đồng thời “soạt” một cái cởi tiết khố của nàng ra.

Cửa mở rộng, ngọc huyệt vốn đã ướt át xấu hổ mở ra, bên trong ẩm ướt lộ ra màu đỏ ửng nhàn nhạt. Miệng huyệt hoảng loạn đóng mở dưới cái nhìn chăm chú như lang hổ rình mồi của hắn.

Thẩm Chiếu Độ cúi người hôn lên hoa huy*t, đầy đầu lưỡi chui vào trong miệng huyệt nhỏ hẹp, ma sát với hoa đế nhạy cảm của nàng, mút lấy dòng nước nhóp nhép chảy ra.

"Thẩm Nghê, nàng cũng muốn ta."

Thẩm Chiếu Độ ngước mắt nhìn gương mặt ửng đỏ của Thẩm Nghê, con sói hung ác cuối cùng cũng để lộ ra răng nanh sắc bén, há miệng lần nữa ngậm lấy viên ngọc trai trở nên sung huyết vì hưng phấn, hai ngón tay chụm lại chậm rãi len lỏi vào trong hoa huy*t ẩm ướt.

"Ưm —— "

Dưới cửa sổ chạm khắc, ánh nắng đầu hè như thiêu đốt xuyên qua ô cửa sổ hóa thành hoa mai rơi xuống bắp đùi trắng nõn đầy đặn của Thẩm Nghê, hai chân của nàng bị Thẩm Chiếu Độ giữ lại, ép mở rộng ra, mà hắn thì ngồi xổm giữa hai chân nàng, dùng thân phận Vô Danh chiếm lấy nàng.

Tốc độ rút ra cắm vào của hai ngón tay càng lúc càng nhanh, Thẩm Nghê siết chặt ống tay áo, trên đó còn dính máu Thẩm Chiếu Độ nôn ra.

"Không muốn, đừng như vậy mà..." Nàng nũng nịu kêu lên, ngửa cổ ra sau, tiếng rên rỉ khó nhịn làm kinh động đến chim hỷ tước đậu đầu cành, bọn chúng vẫy cánh tạo ra một làn gió nhẹ.

Ngón tay sần sùi bị tường thịt xung quanh quấn chặt, mỗi lần rút ra mật dịch trong suốt dinh dính sẽ từ miệng huyệt chảy ra thấm lên tà váy quây, khinh bạc hai chữ "Phật dạy" có thể mơ hồ nhìn thấy dưới lớp lụa mỏng.

Cự vật to lớn dưới đũng quần đã phách lối dựng thẳng từ lâu, Thẩm Chiếu Độ rút ngón tay ướt đẫm ra, vén vạt áo lên lấy gậy th*t dữ tợn ra chà xát lên miệng huyệt ướt át mấy cái, đến khi đã dính đầy xuân dịch trơn rồi mới thẳng lưng đẩy một cái vào trong.

"Á—— "

Hai người giao hợp dính chặt vào nhau, Thẩm Chiếu Độ bế Thẩm Nghê lên ôm vào trong ngực, một tay đỡ lấy mông của nàng, một tay ôm lấy gáy nàng, chậm rãi đong đưa eo muốn chạy nước rút.

côn th*t thuận lợi đâm đến hoa tâm, cố ý chọc vào đường hầm đang thít chặt kia, Thẩm Nghê không khỏi hít vào một hơn, đánh hắn: "Chàng, chàng mau đi ra!"

Mị thịt quấn chặt lấy côn th*t vẫn đang đâm đến tận tử cung, hắn dùng chóp mũi dụi dụi mặt Thẩm Nghê, càng ép nàng xuống thấp hơn: "Không ra."

Tất cả đồ lặt vặt trên án thư đều bị gạt hết xuống đất, cây trâm duy nhất trên đầu Thẩm Nghê cũng bị hắn tiện tay rút ra, cất vào trong ngực áo, tóc mây đen nhanh mềm mại rủ xuống, trải ra khắp gỗ tử đàn, giống như một tấm tơ lụa phủ lên trên.

Thẩm Chiếu Độ túm lấy hai chân của nàng gác lên, thưởng thức biểu cảm khó nhịn nhưng lại chìm đắm trong đó mỗi khi bị chiếm lấy của nàng, nàng cắn bờ môi anh đào, nhưng tiếng rên rỉ yêu kiều vẫn khe khẽ tràn ra, cơ thể mềm mại giãy giụa chống cự.

Chỉ khi được nàng hoàn toàn bao bọc lấy, mới có thể khiến cho hắn có cảm giác bản thân mình thuộc về.

"Thẩm Nghê, Thẩm Nghê..."

Cảm giác trống rỗng và bất an lần nữa sắp nhấn chìm hắn, hắn giống như trở lại cuộc sống trong quá khứ mỗi lần muốn cho được nàng nhưng lại chỉ có thể nắm lấy không khí, tuyệt vọng gấp gáp gọi tên nàng.

Hạ thân va chạm nhanh hơn, hắn đỏ mắt cúi đầu vừa hôn vừa mút lấy cần cổ ướt đẫm mồ hôi của Thẩm Nghê, thì thầm khẩn cầu: "Ta chỉ có nàng, ta chỉ có nàng thôi..."

Bên trong Đồ Nam các, tiếng thở hổn hển hỗn loạn, tiếng nức nở nỉ non cùng với tiếng thở dốc trầm thấp, tất cả trộn lẫn với nhau tạo ra một bầu không khí mập mờ kiều diễm.

dương v*t thô to nổi gân xanh cường tráng, cọ sát vào da thịt mềm mại mịn màng của Thẩm Nghê, mỗi lần đâm sâu vào nơi sâu nhất của nàng, sau đó xấu xa cọ sát nghiền nát trên dưới.

"Thoải mái không?"

Bờ môi nóng bỏng di chuyển từ cần cổ đến gáy, Thẩm Chiếu Độ dùng răng cắn nút thắt dây yếm của nàng rồi kéo ra, tơ lụa mềm mại trượt xuống đất theo động tác giao hợp của hai người.

Giọng của hắn dịu dàng trầm thấp, Thẩm Nghê đã rơi vào biển dục vọng nghe được như có như không, hai cánh tay ngọc bất lực bám lấy cánh tay vạm vỡ của hắn, giùng giằng nhổm người dậy muốn ôm chặt khúc gỗ nổi này.

Một hồi lâu không nhận được câu trả lời, Thẩm Chiếu Độ nâng mông của nàng lên, ôm nàng đến trước ngược, tùy ý ưỡn eo đâm cự vật của mình vào trong.

Thẩm Nghê hoảng hốt, hai chân lơ lửng trong không trung vội vàng muốn kẹp chặt eo Thẩm Chiếu Độ, nức nở oán trách: "Vào, vào sâu quá rồi..."

Hắn thấy nàng không có vẻ gì là không thích, hai mắt sáng rực, đặt lại nàng lên trên án, cúi đầu dịu dàng hôn lên đôi môi bị cắn đến đỏ bừng của nàng: "Không sâu làm sao nàng có thể nhớ hết về ta?"

Thẩm Nghê ngẩn ra, bỗng nhiên hiểu được sự lỗ mãng và vô lễ tùy hứng của hắn.

Hắn cũng đang ôm chặt lấy khúc gỗ nổi là nàng.

"Thẩm Chiếu Độ..." Thẩm Nghê tựa cằm lên vai hắn, "Nếu như ta không có ở đây, chàng sẽ làm thế nào đây?"

Động tác chậm rãi ra vào bỗng cứng đờ, nhưng chẳng qua chỉ dừng có một giây, hắn lại dũng mãnh hung hãn đâm đến tận cùng, khiến án thư rung lên bần bật phát ra tiếng răng rắc.

"Chậm một chút, chậm lại một chút..." Thẩm Nghê bị thúc mạnh đến lạc cả giọng, nàng níu lấy thắt lưng bằng ngọc bên hông hắn, ngửa đầu ngậm lấy vành tai ửng hồng mềm mại của hắn, khiến hắn chấn động mãnh liệt, nặng nề đâm thẳng vật thô to của mình đến hoa tâm.

"Ưm!"

Dương tinh đậm đặc bắn vào trong hoa huy*t vẫn còn đang co thắt, Thẩm Chiếu Độ nằm trên người nàng, giấy mặt vào trong cổ nàng, chậm chạp không chịu ngẩng lên nhìn nàng.

"Thẩm Chiếu Độ."

Hắn không nói gì, con thú dữ chôn sâu trong mật huyệt vẫn không nhúc nhích, cực kỳ nóng hổi.

Thẩm Nghê không nhịn được khẽ cười, lần mò cởi thắt lưng ngọc của hắn ra ném xuống đất.

"Chàng không trả lời được, vậy ta phải tự mình trả lời rồi."

Dây buộc áo ngoài và áo trong bị năm ngón tay mảnh khảnh cởi ra, Thẩm Nghê vuốt ve cơ ngực đẫm mồ hôi của hắn, cảm nhận trái tim đang đập loạn nhịp của hắn: "Nếu như chàng chết, khi đi ngang qua phần mộ cô độc của chàng, nhìn thôi ta cũng sẽ không liếc mắt nhìn."

Cơ bắp dưới tay đột nhiên căng lên, không biết là bi thương hay tức giận, nhịp đập trong lồng ngực càng lúc càng mãnh liệt, hỗn loạn.

Nàng đẩy Thẩm Chiếu Độ ra, mặt hắn đỏ bừng, đôi mắt ngậm nước chất chứa những cảm xúc hỗn độn, không biết là do sắc dục hay tức giận.

"Cho nên..." Nàng đưa tay trượt xuống, đến chỗ hai người giao hợp, rút ngọc căn vẫn cứng rắn như cũ của hắn ra, "Chàng đừng chết trước ta, phải luôn canh chừng ra, nhìn ta."

Thẩm Chiếu Độ còn chưa kịp hiểu thâm ý trong lời nói của nàng, Thẩm Nghê đã tự mình ưỡn người lần nữa lại nuốt lấy cự vật to lớn của hắn vào trong mật huyệt, ngửa đầu bịt kín đôi môi đang hé mở của hắn, chủ động liếm máu thịt hắn.

Nàng hơi tách chân ra một chút, giống như yêu nữ sống bằng việc ăn tinh khí từng bước dẫn dụ con mồi vào bẫy của mình: "Như vậy ta mới không rời đi được."