Loạn Thần Dưới Váy

Chương 47: Hoang mạc (Cao H, nữ ở trên)



Khi vật nam tính cứng rắn đến đau nhức hoàn toàn bị huyệt thịt ấm áp trơn trượt bao bọc lấy, Thẩm Chiếu Độ không nhịn được phát ra một chuỗi tiếng thở dốc rên rỉ trầm thấp.

Khoái cảm cực hạn khiến hắn choáng ngợp, nhưng Thẩm Nghê lại cố tình không để hắn được như ý, chỉ dừng lại một chút rồi lại từ từ rút ra, côn th*t được d*m thủy tưới ướt đẫm ro giật không ngừng, không tự chủ được nhanh chóng sưng lên.

"Đừng đi..." Quy đầu nhạy cảm đột nhiên thấy lạnh lẽo, Thẩm Chiếu Độ đè eo Thẩm Nghê, ép nàng lần nữa tiến lên ngậm lấy hắn.

Giống như được ngâm mình trong suối nước nóng giữa mùa đông giá rét, hắn thở ra một hơi thoải mái, được voi đòi tiên nâng mông Thẩm Nghê lên lần nữa ôm nàng vào trong lòng.

Nơi nàng ngồi lên vốn đã vô cùng lầy lội, d*m thủy chảy ra từ mật huyệt thấm ướt đẫm khinh nhờ đến dòng chữ viết tay nàng viết trên tờ giấy nhỏ.

[Như mộng, huyễn, bọt, bóng. Như sương, như điện chớp.]

"Nàng cắn chặt lắm đấy." Hắn dán mắt vào miệng huyệt bị mình làm cho sưng tấy lên của Thẩm Nghê, hai cánh tay căng lên cơ bắp cuồn cuộn, hưng phấn chuyển động lên xuống, mặc cho mật dịch ấm nóng chảy khắp tay mình.

"Đừng làm như vậy, chàng buông ta xuống..."

Thẩm Nghê ôm cổ hắn ngửa ra sau, mái tóc dài xõa xuống như thác nước, tung bay trong tiếng nước va chạm nhớp nháp.

Hai người dính sát quá gần nhau, côn th*t của Thẩm Chiếu Độ mỗi lần đâm vào vừa sâu vừa nặng nề, Thẩm Nghê thậm chí bị đâm đến mức không thở nổi, vừa mới ngẩng đầu lên đã bị hắn hôn lên đôi môi.

"Vậy nàng dỗ ta đi." Hắn buông tha nàng một chút, lần nữa bổ nhào lên người nàng, mang theo ý trêu chọc, hơi thở nhẹ nhàng vuốt ve môi nàng, "Gọi ta là ca ca?"

"Không gọi." Thẩm Nghê tức giận cắn hắn, "Sao chàng có thể chỗ nào cũng muốn chiếm hời của ta vậy, ta còn chưa bắt chàng gọi ta là tỷ tỷ đâu đấy!"

Những rặng mây đỏ nhuốm đầy dục vọng khiến khuôn mặt ửng hồ e lệ của nàng có thể so được với cảnh hoa mai hồng phủ khắp núi trong ngày xuân. Thẩm Chiếu Độ không nhịn được lần nữa cúi đầu hôn lên môi nàng.

Răng ngọc đụng vào môi nàng, mùi máu vừa mới tan đi hơn phân nửa lại dậy lên.

Hắn dường như có sức mạnh vô tận, bàn tay nắm bóp chơi đùa trên dưới bờ mông nàng, sau đó thẳng eo ra vào nhanh chóng.

Từng cú va chạm "bành bạch" giữa hai cơ thể với nhau gần như lấn át tiếng ngân nga tựa như vừa thống khổ lại vui sướng của Thẩm Nghê, hai chân quấn chặt quanh eo hắn điên cuồng lắc lư theo từng cú thúc, đã không thể khống chế.

"Không muốn, nhanh quá, a..."

Cho dù Thẩm Nghê có kẹp chặt tiểu huyệt đến đâu, tinh dịch của lần xuất tinh bắn ra trước đó vẫn sẽ nhỏ giọt xuống dưới đất theo mỗi lần ra vào, tích tụ thành một vũng ái dịch.

Tiếng thở dốc vang vọng trong không gian rộng lớn càng lúc càng nhanh, mị thịt có xoắn chặt đến cỡ nào thì vẫn bị hắn từng chút phá vỡ, tiến vào chỗ sâu nhất nhảy sinh ý xấu dùng sức nghiền ép.

Thẩm Nghê bị làm cho không nói được một câu trọn vẹn, nàng chỉ biết cắn bắp thịt căng cứng của hắn, hai chân quấn lấy hắn thả lỏng ra chạm xuống đất, dùng hết toàn bộ sức lực đẩy hắn ngồi lên ghế thái sư.

Tinh dịch bị chặn lại ở trong tiểu huyệt ồ ạt chảy xuống, Thẩm Nghê thở hổn hển kéo vạt áo sam bị Thẩm Chiếu Độ xé rách lại, khom người vén tà váy bị xé rách lên, khoanh chân ngồi lên đùi Thẩm Chiếu Độ.

"Không được nhúc nhích." Nàng đè Thẩm Chiếu Độ đang định đứng lên lại, bàn tay đặt trên vai hắn lưu loát xé toạc áo ngoài của hắn.

Trong bóng tối mờ ảo có ánh sáng chiếu lên cơ thể không có lấy một chỗ lành lặn của hắn, Thẩm Nghê thoáng có chút không đành lòng, đã lập tức bị Thẩm Chiếu độ dùng một tay kéo đến trước mặt, cắn lấy đỉnh nhũ hoa se cứng đang dựng đứng lên.

Hắn mút rất mạnh, đầu v* yếu ớt vừa đau lại vừa mềm, mới vừa cứng rắn lại bị hắn gây khó dễ trở nên mềm nhũn trong lòng bàn tay hắn.

"Muốn ở bên trên sao?"

Hắn hào sảng ngồi yên, hai chân tách ra, bàn tay không an phận thăm dò vào trong ống tay áo rộng lớn, từ phía sau mò mẫm ngọc ẩm ướt mơn mởn của Thẩm Nghê.

Thẩm Nghê bị một tay của hắn trói chặt, đang định mở miệng hắn hắn thì ngón tay đang vân vê bên ngoài hoa môi đột nhiên đâm vào bên trong miệng huyệt đang co rút, nàng lập tức co thắt lại, siết chặt đến mức khiến Thẩm Chiếu Độ phải rên thành tiếng.

"Đúng là một cái tiểu huyệt hung dữ." Hắn dựa vào đầu vai nàng, bàn tay đặt sau eo nàng chậm rãi đẩy nàng về phía trước, đến trước mặt con mãnh thú cứng rắn dựng đứng, "Hay là để bọn chúng đánh nhau, xem ai hung dữ hơn?"

Giờ phút này, đây là lần đầu tiên Thẩm Nghê nhìn thấy dáng vẻ chân thật của dương v*t vào ban ngày, nó giống như chủ nhân của mình vậy, hung hãn to lớn, nơi cường tráng nhất còn lớn hơn cổ tay mảnh khảnh của nàng, gân xanh trải rộng, không cần đỡ lấy nó đã như một cây trụ dựng đứng ngẩng cao đầu.

Nàng ngẩng đầu nhìn gương mặt Thẩm Chiếu Độ, vết máu vừa rồi dường như còn chưa lau đi, môi đỏ răng trắng, đôi mắt sáng ngời hiện lên một tầng dục vọng, mơ hồ có chút mê ly, khiến cho mi mắt hắn vốn đã tuấn làng càng thêm phong lưu thâm thúy. .

||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||

"Thật xấu xí."

Sắc mặt Thẩm Chiếu Độ lập tức trầm xuống, thẹn quá hóa giận nâng nàng lên, cường ngạnh chen lấn người huynh đệ vào trong thung lũng vốn đã bị hắn khiêu khích trở nên đầm đìa.

"A..."

Hai chân Thẩm Nghê chạm đất, đứng lên né tránh cuộc xâm lược ngang lược của hắn, mỉm cười nâng gương mặt hắn lên: "Biết ta nói gì xấu xí không mà đã tức giận rồi?"

Nàng ở quá gần, Thẩm Chiếu Độ muốn rướn người lên hôn môi nàng, nhưng lại bị tay nàng che lại.

"Nào ——" Thẩm Nghê cố ý bỏ lửng hắn, chậm rãi ngồi xuống, cho đến khi hoa môi hoàn toàn bao bọc lấy quy đầu to lớn của hắn, eo liễu nhẹ nhàng xoay một cái, "Ta chủ động chàng còn không vui à?"

Cho đến bây giờ cũng chỉ có hắn nắm người khác trong tay, nào có người nào dám lên đầu hắn.

Thẩm Nghê nhìn thấy vẻ không cam lòng trong mắt hắn, nàng thả lỏng mật huyệt chầm chậm ngồi xuống, không có chút chống cự hoàn toàn nuốt trọn cự vật vào trong chỗ sâu nhất.

"Ưm..."

"Thoải mái không?" Thẩm Nghê lại hơi nâng mông lên, sau đó nhanh chóng ngồi xuống, hơi thở càng lúc càng nặng nề, với tâm lý không chịu thua phun ra trong lòng bàn tay nàng.

Thẩm Nghê nhìn vành tai đỏ như ứ máu của hắn, nàng đẩy nhanh tốc độ hơn, một tay vịn bả vai hắn nhẹ nhàng xoa nắn: "Đừng tức giận mà, vừa thô vừa nóng, khó chịu quá..."

Tiếng rên rỉ khó đèn nén run rẩy phát ra từ cổ họng, hắn đang kìm nén bản thân trong sự sung sướng tột độ.

"Ấm ức quá đi mà." Thẩm Nghê ngồi xuống, cảm nhận hơi thở từ lòng bàn tay quét qua, cúi đầu hôn lên tóc mai của Thẩm Chiếu Độ, dựa vào đầu vai hắn, "Nhưng đây là tư thế ta và Tiêu Linh dùng nhiều nhất."

Hô hấp đột nhiên ngừng lại, tiếng cười của Thẩm Nghê tựa như tiếng chuông, hạ thể phun ra mút vào càng lúc càng nhanh, tiếng thở dốc dồn dập vang bên tai hắn, hai bờ môi ngậm lấy vành tai như muốn rỉ ra máu của hắn: "Chẳng lẽ Đô đốc không muốn biết, điểm yếu của ta ở đâu sao?"

Ngọc sơn cao chót vót bất động bắt đầu dao động, nàng tiếp tục thổi hơi bên tai Thẩm Chiếu Độ: "Hơn nữa Đô đốc không muốn so tài với hắn ta một chút sao, xem ai có thể khiến ta thoải mái hơn?"

Cơ mông lập tức thả lỏng, bên dưới vạt áo sam rộng mở, đôi gò đào đang chuyển động lên xuống bị nắm bóp nhào nặn.

Thẩm Nghê buông bàn tay đang bịt miệng hắn ra, hai tay bám lấy bả vai hắn ngửa ra sau, từng chút một đẩy gậy th*t sưng phồng của hắn chen chúc vào trong hoa hộ.

"A ——" Tiếng rên rỉ của nàng phóng đại, nhìn thấy ánh mắt rụt rè tránh né của Thẩm Chiếu Độ, eo nàng càng vặn vẹo kịch liệt hơn.

"Lớn quá, không được, sắp cắm hỏng rồi..."

Thẩm Chiếu Độ như đang đi trên bờ cát mịn mềm mại, dần dần bị cát lún nhấn chìm, trong sa mạc rộng lớn, cái khô hạn và cái nắng của mặt trời chói chang như thiêu đối con người ta khô héo, khiến ta đau đớn.

Dường như có hàng vạn cái miệng nhỏ đang há miệng dây dưa mút lấy vật nam tính của hắn, cơ thể hắn không kiềm chế được dán chặt lưng vào ghế, ưỡn hổng đẩy lên va sát với nàng, đau đớn cùng khoái cảm đan xen siết chặt lấy cổ họng hắn, khiến cho hắn liên tục phát ra tiếng thở gấp khó nhịn.

"Thẩm Nghê, ăn sâu hơn một chút..."

Hắn chưa từng cầu xin người khác như vậy.

Thẩm Nghê khẽ cười hôn lên đôi môi đỏ thẫm của hắn, giả vờ nói: "Không ăn được nữa." Sau đó nàng lùi về sau, dùng sức đẩy một cái, thuận lợi nuốt vào nửa cây gậy của hắn.

"Vừa lớn vừa thô như vậy, bảo người ta phải ăn thế nào..."

Nàng cúi đầu vươn đầu lưỡi vào trong miệng Thẩm Chiếu Độ, hai chân nâng cao giẫm lên ghế buộc phải mở ra, ăn cây gậy nóng như lửa đốt đang lộ ra bên ngoài kia ăn càng sâu hơn.

Tưới ướt lẫn nhau, nương tựa lẫn nhau.

Phía trước bọn họ là ánh đao huyết ảnh của sự đấu tranh, sau lưng là sự buông bỏ ngũ uẩn giai không*, mà bọn họ ở nơi này, liều chết triền miên.

*五蕴皆空 Ngũ uẩn giai không: nghĩa là năm uẩn đều không có thật. Ngũ uẩn bao gồm: Sắc (vật chất), Thọ (cảm giác); Tưởng (tưởng tượng) ; Hành (chuyển động); Thức (nhận thức, phân biệt).

Quy đầu nhạy cảm bị hoa mê hung hăng nuốt lấy, Thẩm Chiếu Độ bật ra một tiếng rên rỉ trầm đục, bàn tay đang xoa nắn bầu ngực để phát tiết phút chốc trượt xuống, nắm chặt vòng eo mảnh khảnh đang không ngừng đung đưa của Thẩm Nghê, thẳng eo đẩy hông cắm mạnh vào trong.

Hoa tâm run rẩy đột nhiên bị cắm mấy chục cái, Thẩm Nghê bị đợt tấn công vừa vội vàng như mãnh liệt này đâm đến mức thần hồn điên đảo, tê dại đến thực cốt mất hồn, trong nháy mắt nước xuân dâng trào ào ạt chảy ra, hòa lẫn tới dương tinh trắng đục nồng đậm.

Cuối cùng hoang mạc khô cằn cũng chào đón một trận mưa lớn, ốc đảo dồi dào.