Được một lát Phó Lan Nha ôm lấy Lâm ma ma mơ màng sắp ngủ.
Xe ngựa xóc nảy không thôi, nàng cũng cực kỳ mệt mỏi, rốt cuộc ngủ thiếp
đi trong lòng Lâm ma ma. Không biết ngủ bao lâu nàng mới tỉnh lại nhưng
đã không phân biệt nổi bên ngoài là ngày hay đêm, ngựa xe thì vẫn lao
nhanh.
Trong bao quần áo có lương khô và
nước đủ để lấp đầy bụng, chủ tớ hai người đói bụng nên ăn một ít sau đó
lại ngủ. Ngoại trừ ngẫu nhiên sẽ dừng lại để giải quyết việc riêng thì
cơ hồ xe ngựa không hề dừng lại.
Đến
chạng vạng ngày thứ mười mà xe ngựa vẫn chưa dừng lại nên Phó Lan Nha
bắt đầu nghi ngờ. Từ Thương Châu đến Tuyên Phủ cũng không xa như thế,
huống chi bọn họ còn ngày đêm di chuyển nhanh như vậy.
Chẳng lẽ có biến cố nào ư?
Đúng lúc này nàng nghe thấy bên ngoài có tiếng vang kỳ quái, giống như có
trăm ngàn người tụ lại, bước đều nhịp đi từ xa tới gần, thanh thế cực kỳ đồ sộ, và xe ngựa cũng dừng lại.
Nàng và Lâm ma ma nghe được tiếng động kinh tâm động phách ấy thì kinh ngạc
nhìn nhau một hồi sau đó không nhịn được vén rèm lên và thấy trên đường
phía sau quả nhiên có một đội nhân mã ào ào đi tới. Bọn họ ước chừng có
cả ngàn người, vì sắc trời đã hơi tối nên liếc qua thì thấy đoàn người
giống như một con rồng lớn đang uốn lượn.
Nàng kinh ngạc nghĩ chẳng lẽ bọn họ hội họp với quân ở Tuyên Phủ ư?
Sau đó nàng nhìn tường thành phía xa một hồi mới biết hóa ra bọn họ chưa hề tới Tuyên Phủ mà đến Dương Hòa. Nhìn thanh thế thì đám quân kia cũng
đang hướng đến tòa thành phía trước, điều này chứng tỏ bọn họ cũng được
triệu đến đây.
Vị tướng quân đi đầu là
một nam tử tầm 30 tuổi, sắc mặt ưu tư. Lúc đến trước mặt bọn họ hắn
xuống ngựa hành lễ với Bình Dục rồi nói: “Nhận được lệnh triệu tập gấp
nên ta đã hành quân suốt đêm. Trước mắt ta biết Đại Đồng, Hoài Tiến đã
bị phá, ngô hoàng và trọng thần triều đình đều bị vây khốn ở Tuyên Phủ
nhưng không biết tình hình Thổ Mộ Bảo, Thiên trấn và Dương Hòa thế nào
rồi.”
Phó Lan Nha nghe thấy quân tình
khẩn cấp thì lòng cũng căng thẳng, vội chăm chú nghe người nọ nói
chuyện. Bỗng nàng nhận thấy có một ánh mắt sáng ngời phóng tới sau đó
nàng nhìn thấy ánh mắt của một nữ tử trẻ tuổi.
Nàng ngẩn ra, lúc này mới phát hiện ra phía sau vị tướng quân kia có mấy
người khác, ngoài Trần Nhĩ Thăng, Lâm Duy An thì ám vệ nữ giả nam trang
lúc trước cũng ở trong đó. Bây giờ nàng mới bừng tỉnh hiểu ra chuyện là
thế nào.
Hiện tại Bình Dục không có nhiều người thế nên hắn luôn hận không thể tận dụng mọi người mình có. Ấy vậy mà mấy ngày trước ứng phó với đám người Đông Xưởng lại không hề có
những người này. Vốn nàng còn buồn bực không hiểu thì nay hóa ra bọn họ
phụng mệnh đến chỗ khác đưa tin.
Nàng kia thấy Phó Lan Nha quay đầu lại nhìn thì đầu tiên là tươi cười sau đó lập tức quay sang vị tướng quân kia. Lúc này Bình Dục đang nói khẽ với
người kia câu gì đó, giọng cực thấp nên khó nghe thấy.
Sau đó hắn quay đầu nói với đám người Hồng Chấn Đình: “Phía trước nhiều
đoạn quanh co, dù có đi suốt đêm cũng chẳng thể thuận lợi qua được Cư
Dung Quan nên chúng ta sẽ nghỉ lại đây một đêm. Hồng bang chủ, Tần đương gia, Tần chưởng môn, Lý Thiếu trang chủ, không bằng các vị dặn dò đệ tử cắm trại nghỉ ngơi sớm đi.”
Mấy người đáp lời rồi đi sắp xếp. Bấy giờ Bình Dục mới nói với vị tướng quân kia: “Vinh tướng quân, mời theo ta.”
Phó Lan Nha thấy Bình Dục muốn nấn ná ở đây thì kinh ngạc nghĩ chẳng lẽ hắn không định gấp rút đến Tuyên Phủ chi viện mà định vòng qua Cư Dung Quan trực tiếp đột phá phòng tuyến chạy tới Mông Cổ ư? Nếu đúng như thế thì
gần mấy ngàn người bọn họ…… Dùng cái để đối đầu với quân Ngõa Lạt có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào……
Nàng biết tuy Bình Dục chủ động cường thế nhưng không phải kẻ xúc động liều lĩnh. Sở
dĩ hắn đột nhiên quyết định như thế hẳn là có lý do không thể không làm
vậy.
Trong lúc nàng còn đang buồn bực thì Lý Mân đã đi tới nói: “Phó tiểu thư mau xuống xe, chúng ta sẽ nghỉ ở đây tối nay.”
Phó Lan Nha vội đáp lời rồi cùng Lâm ma ma xuống xe.
Nơi này nhiều cát lại có gió lớn, tuy có mũ trùm nhưng lúc xuống xe nàng
vẫn không cẩn thận bị cát bay vào mắt. Nàng xoa nhẹ mắt nhưng vẫn không
có kết quả. Lâm ma ma thấy thế thì nóng ruột, vội xốc rèm mũ lên thổi
thổi cho nàng nhưng vẫn không ăn thua. Lúc này nàng nước mắt lưng tròng, Lâm ma ma chỉ đành cầm khăn cẩn thận lau mắt cho nàng.
Lúc chủ tớ hai người đang bận rộn thì thấy bốn phía có vài ánh mắt ý vị
không rõ phóng tới. Phó Lan Nha tùy ý để Lâm ma ma lau cho một hồi nhưng trong lòng nàng biết nơi này hung hiểm, sợ kéo dài sẽ làm hỏng việc của Bình Dục nên chỉ đành kéo tay Lâm ma ma xuống rồi lắc đầu nói: “Ta
không sao.” Sau đó nàng cố nén khó chịu trên mắt mà đi theo Lý Mân đến
chỗ sâu trong rừng cây.
Hạt cát tuy bay
vào mắt phải nhưng lại không chậm trễ nàng dùng mắt trái nhìn mọi việc.
Nàng vừa ôm tay Lâm ma ma đi về phía trước vừa nhìn tình huống hai bên.
Chỉ thấy quân đội mà vị Vinh tướng quân kia chỉ huy đã dựng xong doanh
trại, gỡ đồ đạc, đánh lửa nấu cơm. Thậm chí thảm nỉ này nọ cũng đã phát
xong, động tác của bọn họ ngay ngắn trật tự không hề rồi loạn. Nàng thấy thế thì âm thầm gật đầu.
Lại đi về phía
trước một đoạn là chỗ lều của Tần Môn và Hình Ý Tông. Nàng lơ đãng thấy
Lục Tử Khiêm và Hồng Chấn Đình đi ra khỏi lều, hai người sóng vai tới
một chỗ khác giống như có việc thương thảo.
Lều trại của Cẩm Y Vệ thì có chừng hơn 20 cái, đặt sâu trong rừng. Đi đến
cuối là lều của Bình Dục, vòng qua đó lại rẽ phải là thấy một cái lều bị hai vách đá vây ở giữa, chính là nơi chủ tớ hai người nghỉ đêm nay.
Trong rừng gió lớn, ở lại đây qua đêm khó mà bảo đảm sẽ không bị lạnh nhưng
vì lều này có vách đá hai bên che lấp nên vừa tránh được gió vừa ẩn mật. Sau khi vào lều nàng thấy thảm nỉ cũng đã được sắp xếp ổn thỏa, xem độ
dày thì chứng tỏ ở đây phải có vài tầng. Ngoài cái này thì trên mặt đất
còn có một ngọn đèn dầu, chiếu sáng căn lều nhỏ.
Sau khi tiến vào Phó Lan Nha được Lâm ma ma đỡ ngồi xuống thảm. Bà thấy mắt nàng vẫn đau thì mỉm cười thương lượng với Lý Mân nhân lúc hắn còn ở
đó: “Tiểu thư bị cát bay vào mắt, có thể nhờ Lý đại nhân mang chút nước
sạch tới để lão thân giúp tiểu thư rửa cát trong mắt đi không?”
Lý Mân không nói hai lời đã đồng ý rồi lại dặn: “Trong rừng có suối, giống như chảy từ đỉnh núi xuống, trong đến thấy đáy được. Lát nữa ta sẽ lệnh cho người mang mấy thùng tới, ma ma và Phó tiểu thư có thể thuận tiện
rửa mặt luôn. Bình đại nhân nói mọi người đi 10 ngày nay đã vất vả, nay
đã tới chân Cư Dung Quan nên chúng ta sẽ nghỉ ngơi một phen. Chờ tĩnh
dưỡng đủ rồi ngày mai chúng ta sẽ nghĩ cách vòng qua phòng tuyến của
Thản Bố mà lẻn vào Bắc Nguyên.”
Phó Lan
Nha đang dùng khăn lau mắt nghe được lời này thì ngừng lại. Hóa ra nàng
đã đoán đúng, Bình Dục quả nhiên không đến Tuyên Phủ hội hợp mà định đến Bắc Nguyên, xông thẳng vào hang ổ của Vương Lệnh.
Thấy Lý Mân có vẻ không định giấu diếm hành tung nên nàng nhịn không được
hỏi: “Không biết Hoàng Thượng và trọng thần triều đình hiện đang ở đâu?
Tuyên Phủ bị vây liệu đã được giải chưa?”
Trên mặt Lý Mân lập tức nổi lên ưu thương nồng đậm. Hắn cũng biết Phó Lan
Nha đọc đủ thứ thi thư, nàng không phải người vô tri nên thở dài nói:
“Tuyên Phủ đã thất thủ, Hoàng Thượng và đại quân đang lui về Thổ Mộc
Bảo……”
Sau lưng Phó Lan Nha có lông tơ
dựng lên, Tuyên Phủ là phòng tuyến quan trọng nhất để ngăn cản thiết kỵ
của Ngõa Lạt, nếu nơi đó đã thất thủ thì tình hình có nghĩa gì không cần nói cũng biết. Nàng bình tĩnh nhìn Lý Mân, cả người nín lặng không biết phải mở miệng nói gì.
Lý Mân càng thêm
bi phẫn nói, “Thản Bố đánh xong Đại Đồng thì cùng thủ hạ dưới trướng hội họp tấn công ngược lên Tuyên Phủ. Lúc trước triều thần khuyên bảo hoàng thượng tạm lui về Cư Dung Quan nhưng Vương Lệnh lại khăng khăng ở lại
Tuyên Phủ nghênh địch. Sau đó Thản Bố giả hàng, lui về phía bắc, Vương
Lệnh lại bức quân ta truy đuổi, hoàng đế còn đặc biệt để phò mã Tiết
Nguyên giữ ấn soái.
Ai ngờ Vương Lệnh lại cùng Thản Bố nội ứng ngoại hợp, Tiết tướng quân hai mặt thọ địch, vô ý
trúng mai phục nên tử trận, vạn quan binh đi theo cũng bị tiêu diệt. Mắt thấy Tuyên Phủ thất thủ, những quan binh còn lại hộ tống hoàng đế hối
hả lui về Thổ Mộc Bảo suốt đêm. Hiện giờ nơi đó cũng bị Thản Bố và mấy
thuộc hạ bao vây ba ngày. Thổ Mộc Bảo thiếu nước, thiếu lương, không
biết hoàng đế và mọi người có thể kiên trì bao lâu, một khi Thổ Mộc Bảo
thất thủ…… Hoàng Thượng khó đảm bảo sẽ không rơi vào tay Thản Bố.”
Lúc này đến Lâm ma ma cũng lạnh hết cả tay chân, nếu hoàng đế rơi vào tay Thát Tử thì chẳng phải bọn họ sẽ mất nước ư?
Ba người đều im lặng, một lát sau Lý Mân mới cố nén cảm xúc, ngước mắt
nhìn Phó Lan Nha. Thấy mắt phải của nàng đỏ ửng mang nước mắt thì hắn
miễn cưỡng cười nói: “Ta lập tức cho người đưa nước đến ngay.”
Sau khi ra ngoài hắn đang muốn sắp xếp thì Trần Nhĩ Thăng lại gọi: “Bình đại nhân tìm ngươi kìa.”
Lý Mân đáp lời đi đến trong trướng của Bình Dục. Lúc này hắn đang cởi
trần, tay cầm khăn ném vào trong chậu. Trên lưng hắn còn vệt nước, bị
ánh đèn chiếu đáng sáng lạn. Thấy Lý Mân và Trần Nhĩ Thăng tiến vào hắn
không quay đầu lại mà chỉ cầm một cái khăn khác lau người, sau đó nhặt
quần áo sạch sẽ lên mặc vào. Hắn vừa làm vừa nhàn nhạt nói: “Các ngươi
đi tìm Vinh tướng quân xin thuốc nhỏ mắt, huynh ấy đóng quân ở nơi sa
mạc nên trong lúc hành quân khó tránh khỏi cát bay vào mắt, nhất định
huynh ấy sẽ có thuốc.”
Lý Mân lập tức
ngây ra nghĩ vừa rồi lúc Phó tiểu thư xuống xe rõ ràng Bình đại ca đang
nghị sự với Vinh tướng quân ở trong rừng, chưa từng thấy huynh ấy nhìn
Phó tiểu thư một cái. Chẳng lẽ Bình đại ca có mắt sau gáy, cứ thế biết
Phó tiểu thư bị cát bay vào mắt ư?
Tuy
hắn hơi ngốc nhưng một đường này cũng đã sớm nhìn ra Bình đại ca đối xử
với Phó tiểu thư không bình thường. Bởi vậy hắn chỉ hơi lặng một lát rồi lập tức đáp: “Vâng. Thuộc hạ lập tức đi tìm Vinh tướng quân.”
Trần Nhĩ Thăng mím môi, yên lặng đi theo Lý Mân ra ngoài. Hai người đi đến
quân doanh thì đúng lúc thấy Diệp Trân Trân đi đến. Nàng ta ngọt ngào
cười nói: “Lý đại ca, Trần đại ca, các huynh đang đi đâu đó?”
Trần Nhĩ Thăng ngó nàng ta một cái rồi không thèm hé răng còn Lý Mân thì
chuyển tròng mắt rồi cười nói: “Chúng ta đói bụng nên đi tìm đồ ăn.”
Dứt lời hắn cười gật gật đầu rồi đi lướt qua Diệp Trân Trân. Nàng kia đứng
tại chỗ, như suy nghĩ gì đó mà nhìn hai người rồi quay đầu yên lặng đi
về phía trước một đoạn. Vừa ngẩng đầu nàng ta đã thấy phía trước là lều
của Bình Dục, sau đó chính là lều của chủ tớ Phó Lan Nha.
Mắt thấy trướng mành để lộ chút ánh sáng nhạt thì nàng ta biết Bình Dục hẳn đang ở trong lều, mà khéo nhất là xung quanh lúc này không có người
khác. Trong lòng nàng ta có ý nên vội đi tới, nhìn chằm chằm cửa lều một lát. Đang do dự thì bỗng nàng ta nhớ đến bộ dạng sắc bén của Bình Dục
ngày ấy, thế là nàng ta cắn răng, nắm chặt tay quay ngược lại lều của
mình.
Phó Lan Nha và Lâm ma ma
dùng qua lương khô, uống nước xong thì cũng không có việc gì. Nàng lấy
khăn che mắt, chờ Lý Mân đưa nước tới để lau người, thay quần áo sạch và đi nghỉ ngơi.
Một lát sau Lý Mân vừa đưa nước đến trước cửa thì ai ngờ Lâm ma ma còn chưa đứng dậy đã ngã xuống thảm, hôn mê bất tỉnh.
Phó Lan Nha hoảng sợ cực kỳ nhưng vì có kinh nghiệm lần trước nên nàng cũng không kinh hoảng quá lâu. Nàng tới gần nhẹ lắc lắc vai Lâm ma ma gọi:
“Ma ma, ma ma.” Thấy bà không tỉnh nên nàng đành phải đắp chăn cho bà
chống lạnh.
Một lát sau bên ngoài quả nhiên truyền đến tiếng bước chân, cửa lều bị xốc lên, Bình Dục tự mình nâng một xô nước tiến vào.