Bình Dục đặt xô nước
trước cửa, lại liếc nhìn Lâm ma ma lúc này đang ngáy như sấm thì không
màng ánh mắt kinh ngạc của Phó Lan Nha mà đi tới trước người nàng, ngồi
xổm xuống ôm vai nàng nhìn kỹ mắt nàng hỏi, “Còn đau không?”
Phó Lan Nha giấu đi ánh mắt kinh ngạc, lẳng lặng mà nhìn hắn. Thấy hắn đến
tìm nàng rất vui nhưng rõ ràng khi ở Thương Châu hắn đã đồng ý sẽ không
ám toán Lâm ma ma nữa thế mà tối nay hắn lại giở trò cũ. Tuy nói thuốc
này tới nhanh đi cũng nhanh, lại không có tổn hại gì nhưng cứ nghĩ tới
chuyện hắn quỷ không biết thần không hay đánh thuốc mê Lâm ma ma là nàng lại không nhịn được sinh ra bất mãn, mím miệng không nói.
Bình Dục tự nhiên biết nàng đang tức cái gì, nhưng hắn lại làm ra vẻ không
biết và cẩn thận cầm tay đang che mắt của nàng kéo xuống, nghiêm túc
đánh giá con mắt hơi đỏ lên của nàng. Sau đó hắn lấy trong tay áo ra một vật rồi nhìn nàng nói: “Mắt nàng có cát rơi vào, cái này không thể coi
thường đâu. Thuốc này là ta lấy được chỗ Vinh tướng quân, có tác dụng
trị cát bay vào mắt. Nàng nằm xuống đi để ta nhỏ thuốc cho nàng.”
Hắn cũng khổ tâm, lại khiêm tốn đến mức này nên Phó Lan Nha lại mềm lòng.
Nàng liếc hắn một cái, sau đó mới hơi tủi thân ừ một tiếng và nhẹ nhàng
gật đầu.
Đáy lòng Bình Dục tức khắc mềm
nhũn theo. Hắn biết rõ Phó Lan Nha ở trước mặt người khác cực kỳ kiên
nhẫn, chỉ có trước mặt hắn là nàng không tự giác toát ra nũng nịu, không muốn ra rời. Thấy nàng hơi mím môi xinh là hắn biết nàng sẽ không dễ
dàng bỏ qua việc hắn ám toán Lâm ma ma nên trong lòng buồn cười, giọng
cũng mềm đi vào phần: “Nước thuốc không thể tránh có chút xót, nàng nhớ
không được nháy mắt.”
Nói xong hắn đỡ
nàng nằm xuống. Phó Lan Nha vội chống tay lên ngực hắn bởi vì tư thế này quá bất nhã, nếu Lâm ma ma nhìn thấy thì làm sao? Trong lòng nàng không nhịn được sinh ra hoảng loạn, quay đầu vội nhìn thì thấy Lâm ma ma đang ngủ ngon lành. Bà vẫn ngáy đều, thoạt nhìn thì không thể tỉnh ngay được nên nàng mới hơi nhẹ nhàng thở ra. Mắt nàng lúc này cũng cực kỳ khó
chịu nên nàng đành phải để mặc Bình Dục đỡ mình nằm xuống.
Hai người đã hơn mười ngày chưa có lúc nào được ở chung. Bấy giờ nàng dựa
vào gối, không nhịn được lặng yên ngắm hắn mới phát hiện lông mày anh
tuấn của hắn có dính chút nước, giống như vừa rồi hắn đã rửa mặt. Cổ áo
ngoài màu xanh ngọc lộ ra một đoạn cổ áo trong màu trắng nõn không hề có vết bẩn chứng tỏ hắn cũng vừa thay quần áo.
Nhìn chằm chằm đôi mắt đen như ngọc thạch của hắn dưới ánh đèn, nàng đột
nhiên nhận ra mình còn nhớ hắn nhiều hơn bản thân tưởng tượng. Mắt thấy
hắn cúi người chuẩn bị nhỏ thuốc là cả người nàng lại căng lên. Nàng
biết thuốc sẽ không dễ chịu vì thế theo bản năng muốn nhắm con mắt đang
bị đau lại.
Bình Dục sớm đoán được nàng
sẽ chớp mắt tránh né nên trước khi nàng kịp làm thế hắn đã cố định mí
mắt của nàng, một tay khác nhanh nhẹn cầm bình thuốc mà nhỏ vào. Nước
thuốc mát lạnh theo hốc mắt rót vào xoang mũi, đắng đến tận trong lòng.
Phó Lan Nha yên lặng chịu đựng một hồi cuối cùng thật sự không chịu nổi
mới đẩy tay hắn ra, cắn răng hỏi: “Xong chưa?”
Bình Dục đang hết sức chăm chú giúp nàng rửa mắt nghe thấy lời này lại bỗng
nhiên nhớ đến tình cảnh ngày đó ở Vạn Mai Sơn Trang. Lúc ấy nàng bị hắn
lăn lộn đến không chịu được nên cũng run giọng thúc giục như thế này.
Tai hắn đỏ lựng lên, vội ho một tiếng, trấn định nói: “Xong rồi đó.” Sau đó hắn lại hỏi: “Lan Nhi, nàng chớp mắt một cái đi, xem có còn cát không.”
Phó Lan Nha bị nước thuốc kia kích thích đến muốn ngừng thở, vất vả lắm mới ổn định một lát. Nàng vội thở hổn hển mà chớp mắt một cái. Mắt nàng vẫn khó chịu nhưng không còn chua xót như lúc nãy nữa. Sau một lúc nàng
nâng tay lên, dùng tay cầm khăn lau khóe mắt rồi lại chớp chớp. Quả
nhiên mắt phải của nàng đã có thể chậm rãi mở ra, trước mặt cũng rõ ràng hơn nhiều chứ không còn mơ hồ như lúc nãy. Nàng nhẹ nhàng thở ra rồi
gật đầu nói: “Ừ, khá hơn nhiều rồi.”
Nói
xong nàng vịn bả vai hắn để ngồi dậy. Vì hai người dán thật sát nên trán nàng không cẩn thận chạm vào môi hắn, cả người nàng giống như bị điện
giật, mà lòng hắn cũng đột nhiên nhảy dựng lên.
Cả người cứng đờ một hồi Bình Dục mới cúi đầu nhìn nàng thì thấy nàng đang nửa dựa vào người hắn, tay không biết để đâu nên đành vịn lên vai hắn.
Có lẽ nàng đang nghĩ có nên đẩy hắn ra hay không, vì ngượng ngùng nên
vành tai như châu ngọc đã sớm đỏ ửng.
Vì
đầu nàng vừa lúc dán lên mặt hắn nên hơi thở nàng nhẹ nhàng phất qua cổ
kích thích khiến cho yết hầu hắn như bốc khói. Kỳ thật lúc tới tìm nàng
hắn cũng không có tâm tư khác, chỉ là hơn 10 ngày không ở bên khiến lòng hắn nhớ nhung đến hoảng hốt. Hắn chỉ muốn tới tìm nàng cùng trò chuyện, ôn tồn một lát là thôi.
Nhưng trước
mắt…… Bụng dưới của hắn như bị nóng lên, dục niệm nói tới là tới, chỉ
mới một lát mà khát vọng cố nén lâu ngày đã ngo ngoe rục rịch ngẩng đầu
lên. May mà nàng chưa dán người tới nên mới chưa phát hiện ra.
Nếu là thường ngày thì hắn nhất định sẽ cực kỳ quẫn bách, nhưng có lẽ một
đường này quá mức gian khổ, vất vả lắm mới có cơ hội ở cùng nàng nên
trong đầu hắn chỉ muốn cùng nàng thân thiết. Cũng có lẽ vì hai người đã
trải qua chuyện vợ chồng nên cũng không còn quá nhiều cố kỵ. Ý nghĩ đầu
tiên trong đầu hắn chính là làm sao để dỗ nàng chịu cùng hắn thân mật
mới tốt.
Sau khi do dự một lát hắn mới
quay đầu nhìn về phía Lâm ma ma lúc này vẫn đang ngủ đến mê mệt, trong
lòng nhanh chóng đánh giá dược hiệu. Từ thời gian mà suy đoán thì Lâm ma ma còn phải ngủ ít nhất hơn nửa canh giờ nữa. Khóe mắt hắn lại liếc
nhìn thùng nước đặt ở cửa lều. Sắc trời không còn quá sớm, tảng sáng
ngày mai bọn họ sẽ phải thức dậy lên đường thế nên nếu muốn nghỉ sớm một chút thì Phó Lan Nha cần phải nhanh chóng lau người, thay quần áo.
Sau khi quyết định hắn rất tự tin mà trịnh trọng cúi đầu nhìn nàng, lại làm như không có việc gì mà hỏi: “Mắt nàng không thoải mái nên tự mình khó
mà lau rửa, có cần…… ta giúp không?”
Đương nhiên hắn cảm thấy đây là kiến nghị vô cùng đúng lý hợp tình. Nhưng
ngay khi hắn nghĩ cách để Lâm ma ma ngủ là Phó Lan Nha đã có dự cảm.
Nàng biết hắn tới tìm mình thì sợ là sẽ đòi thân mật một phen, đặc biệt
là khi nàng phát hiện ra cánh tay hắn càng ngày càng nóng hơn. Lúc này
tim nàng nhẹ nảy lên, nhưng nàng đỏ mặt đợi hồi lâu lại chỉ đợi được một câu này.
Thấy thần sắc hắn nghiêm túc,
tuyệt đối không giống như đang đùa giỡn, miệng lưỡi cũng nghiêm trang
giống như hoàn toàn không cảm thấy kiến nghị của mình có gì không ổn thế nên nàng kinh ngạc đến quên cả lời.
Trong lều an tĩnh cực kỳ, ngoài tiếng hít thở thì chỉ có tiếng ngáy của Lâm
ma ma là vẫn bất khuất vang lên. Nàng nghẹn họng nhìn một hồi mới bị
tiếng ngáy kia gọi tỉnh. Nghĩ đến Lâm ma ma còn đang ngủ mà tên đầu sỏ
gây tội này lại chẳng hề lo lắng đưa ra kiến nghị muốn thay mình lau
người là nàng lại sinh ra một cảm giác không biết nên khóc hay cười.
Không những nàng không muốn nhờ hắn mà còn muốn nghiêm túc tính sổ
chuyện hắn ám toán Lâm ma ma.
Ai ngờ Bình Dục lại như sớm đoán được nàng định nói gì thế nên hắn vội ôm nàng vào
lòng, gối cằm lên đỉnh đầu nàng rồi thấp giọng nói: “Trong khoảng thời
gian này ngày đêm ta phải giục ngựa, còn phải tìm cách thu thập tin tức
của Tuyên Phủ nên mệt mỏi cực kỳ, gần như không thể ngủ. Vất vả lắm mới
thở được một hơi, ta chỉ muốn cùng nàng ở bên nhau một lát.”
Lời này hắn nói mang theo chút khẩn cầu, giọng lại lộ ra mệt mỏi. Phó Lan
Nha nghe thấy thì ngây người, nhớ đến một đường này hắn quả thực chịu áp lực lớn chưa từng có, mỗi bước đi đều cực kỳ gian khổ. Nếu nàng đoán
không sai thì rất có khả năng Bình Dục đang nghĩ cách dùng Thản Nhi Châu để dẫn Vương Lệnh tới Bắc Nguyên. Một bước này có thể nói là tử chiến
đến cùng, là may hay dở khó mà nói được.
Ý nghĩ xoay vòng vài lần khiến nàng tuy biết hắn đang nói gần nói xa
nhưng vẫn mềm lòng. Nàng cũng ôm lấy eo hắn, ôn nhu nói: “Nếu ngài mệt
mỏi thì hai chúng ta cùng nói chuyện, sau đó ngài về trướng nghỉ ngơi
sớm đi.”
Nói xong nàng ngẩng đầu, ôm lấy
mặt hắn, đôi mắt lấp lánh nhìn chằm chằm. Bình Dục nhìn nàng, nhưng lại
chẳng hề muốn về lều của mình chút nào. Mấy tấm thảm mỏng, một cái chăn
một mình nằm thì có ý nghĩa gì?
Huống chi vì có thể gặp nàng đêm nay nên hắn đã phải hao hết tâm tư sắp xếp. Cách lều không xa là đám người Lý Mân và Trần Nhĩ Thăng còn chưa biết nội
tình gì và đang đi tuần tra như cũ. Trong chốc lát sẽ không có người tới gần đây, cơ hội ngàn năm một thủa thế này một khi bỏ lỡ sẽ chẳng còn
nữa.
Ưu điểm lớn nhất của hắn chính là
biết nắm chắc cơ hội. Trước mắt có ôn hương noãn ngọc trong ngực, nói gì thì hắn cũng phải thân mật với nàng một hồi để giải khát đã. Thế là hắn lập tức cúi đầu, ngậm lấy cánh môi của nàng. Trong lúc đó hắn mơ hồ
nói: “Ta tính ra thì từ lúc rời khỏi Thương Châu đến giờ đã có hơn 10
ngày chúng ta chưa được nói với nhau câu nào.”
Khi nói chuyện một tay hắn cố định gáy nàng, hơi dùng lực để có thể càng
thâm nhập vào sâu hơn. Nhưng Phó Lan Nha lại chẳng thể chìm đắm như Bình Dục.
Nghĩ đến Lâm ma ma đang ở một bên
là lòng nàng vừa quẫn vừa hoảng, muốn tránh thoát nhưng thấy hắn nói đến đáng thương thì nhất thời nàng không đẩy hắn ra được. Trên người hắn có hơi thở tinh khiết của nam tử trẻ tuổi quấn quanh khiến nàng nhanh
chóng ý loạn tình mê, không biết từ khi nào sức lực trên người nàng
giống như đều bị hắn hút hết. Nàng mềm nhũn dựa vào ngực hắn, mặc hắn
cấp bách mà nhiệt tình nuốt lấy mình.
Khác với những nữ tử khác, bề ngoài nàng lịch sự nhã nhặn nhưng trong xương
cốt lại di truyền dòng máu bướng bỉnh của gia đình. Sau khi bị động đón
nhận một hồi thì đáy lòng nàng dần không thỏa mãn. Nàng thử thăm dò ôm
lấy eo hắn, bắt đầu vụng về truy đuổi.
Bình Dục chấn động, cả người tức khắc tê dại một nửa. Hóa ra nàng cũng thích việc này! Đáy lòng hắn sinh ra một cỗ tự hào cực kỳ. Cái gọi là quen
tay hay việc chắc cũng chỉ thế này. Chẳng phải chuyện thân mật này cũng
cần làm nhiều mới giỏi ư?
Cứ nghĩ đến bản thân không diễn kịch một mình là trong lòng hắn lại ngo ngoe rục rịch,
càng thêm quên mình. Tuy hắn biết rõ đêm nay không thể được như nguyện
nhưng vẫn thăm dò về phía eo nàng, rút dây lưng, khàn giọng dõng dạc
nói: “Sắc trời không còn sớm, để ta giúp nàng lau người, đổi quần áo sau đó nghỉ ngơi sớm.”
Hắn luôn chú ý tới
thời gian Lâm ma ma hôn mê, trong lòng biết ít nhất còn đến một khắc nữa bà ấy mới tỉnh dậy nên trước khi Phó Lan Nha bừng tỉnh thì hắn đã cởi
được một nửa áo ngoài và áo trong của nàng, để lộ ra nửa bờ vai tròn
trắng nõn.