Lời Chưa Nói

Chương 10



Tôi và Kẹo Ngọt lại dẫn nhau lên đồi chơi như những ngày thơ bé. Thực ra cũng không hẳn là thời thơ bé mà chẳng qua tôi đang ngầm hiểu cơ thể mình đang lớn dần lên theo từng ngày. Kẹo Ngọt cũng vậy, người ta thường nói con người ít khi nhìn thấy sự thay đổi ở người khác vì thời gian trôi đi rất chậm, nhưng vì lâu ngày không gặp nên tôi thấy em đã có nét khác so với xưa. Cái khác nhất là em đã biết tô má hồng, đánh một chút phấn cho giống thiếu nữ. Tuy vậy, chiếc kẹp tóc hình viên kẹo vẫn gắn liền trên mái đầu của em!

Tôi say sưa nằm ra đồi cỏ lắng nghe Kẹo Ngọt hát trong nắng trưa, lòng nhẹ tâng đến lạ! Từng nốt ngân của em khiến tôi nổi hết da gà lên, không thể ngờ rằng một cô bé 14 tuổi lại có giọng hát hay đến thế!

- Này Kẹo Ngọt, cho tớ hỏi chút được không?

- Cậu hỏi đi!

- Cậu đã bao giờ đi học hát ở đâu chưa?

Kẹo Ngọt nhìn tôi và mỉm cười:

- Bố tớ từng cho tớ đi học một lần nhưng được hai tháng thì tớ bỏ. Sau đó tớ chuyển sang học piano và theo đến nay là 4 năm rồi! Tớ tự nhận thấy giọng mình tạm ổn nên không cần kĩ thuật cao nữa, bây giờ chỉ tập trung luyện piano thôi!

Nghe Kẹo Ngọt kể, tôi vừa vui thay vừa có chút cảm thấy ghen tị. Tôi rất yêu âm nhạc và thích học đàn nhưng nhà lại chẳng giàu để thỏa mãn cho cái ước mơ cao xa ấy. Mẹ tôi thì nghiễm nhiên là không cho theo đuổi những thứ mà người ta hay cho là "vớ vẩn" như học đàn. Bà muốn tôi tập trung học hành thật tốt để có công ăn việc làm đành hoàng, mặc cho tôi có thích âm nhạc đến đâu!

Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ chia sẻ đam mê và sở thích cho Kẹo Ngọt cả! Tôi sợ Kẹo Ngọt sẽ chê tôi không có tài năng vì rõ ràng giọng hát của em tuyệt vời đến như vậy sẽ không hợp với một đứa chơi guitar tầm thường như tôi.

Ai ngờ, Kẹo Ngọt lại tình cờ phát hiện ra tài sáng tác của tôi vào một hôm trời mưa. Hôm đó, đường xá thì ngập ngụa, nước trên đầu thì rơi không ngớt. Tôi đang chở Kẹo Ngọt về nhà thì mưa, mưa không báo trước gì cả, mưa như đang trêu đùa khắp mọi nơi. Chúng tôi phải dừng lại trú tạm vào một căn nhà ven đường. Mưa làm ướt hết áo đồng phục, ướt cả cặp xách của tôi và em. Cặp của em may hơn vì làm từ vải không thấm nước nên không ảnh hưởng tới bên

Trong, còn cặp của tôi thì nước chui cả vào các ngăn làm ướt sạch giấy tờ. Thấy vậy, Kẹo Ngọt giục tôi:

- Bánh Ngọt lấy hết sách vở tài liệu ra khỏi cặp để dốc nước ra đi, không có là mục hết đấy!

Sự quan tâm của em làm tôi cảm thấy bớt lo hơn nhiều. Tôi bỏ hết sách vở ra và bày tạm lên yên xe, một chồng đưa Kẹo Ngọt cầm hộ và tự mình dốc nước ra. Xong xuôi đâu đấy, tôi đang định quay ra để sách vở vào thì bỗng Kẹo Ngọt nói:

- Chà! Cậu sáng tác nhạc hay quá nhỉ!

Tôi xấu hổ không dám chia sẻ cho em biết mình có khả năng sáng tác nhạc nên đành nói dối em:

- Không phải đâu! Đó là thơ đấy!

- Thơ mà lại có điệp khúc? - Kẹo Ngọt tròn mắt.

Biết không thể giấu em mãi được, hơn nữa kiểu gì trong tương lai em cũng sẽ biết, tôi đành thú nhận:

- Ừ! Đó là bài hát tớ tự sáng tác!

Đâu ai ngờ Kẹo Ngọt lại đáp tôi bằng một câu:

- Tại sao cậu phải giấu tớ chuyện này?

Tôi không biết sẽ phải nói ra hết sự thật cho Kẹo Ngọt biết là do mình mặc cảm về đam mê của bản thân hay do sợ em cười chê mà đành phải che giấu nhưng đôi mắt của em khiến tôi càng thêm lưỡng lự:

- Tại vì.. tại vì..

- Tớ hiểu rồi! Là do cậu sẽ tớ sẽ chê không hay đúng không? Không sao đâu, hay hay dở thì cứ đem đàn ra đây đánh sẽ biết!

Kẹo Ngọt luôn có một sự gợi mở cho tôi trước khi làm bất cứ việc gì. Nhờ em mà tôi đã bớt mặc cảm hơn, nhất là sau chiều chủ nhật hôm đó khi tôi mang cây đàn ra ngọn đồi gần trường đánh cho em nghe. Ca khúc mà tôi dũng cảm gửi tới em cũng là ca khúc mà tôi tâm đắc nhất: "Người con gái số một". Nghe xong, em khen giai điệu hay và muốn hát trên nền guitar ấy. Quyết định đó của em làm tôi không thể mừng hơn được, em không những chấp nhận sáng tác c ủa tôi lại còn đề nghị hát nó, mà tôi chính là người đánh đàn!

Quả thật, khi giọng ca của Kẹo Ngọt cất lên, với sáng tác của tôi, cả không gian bỗng như bừng tỉnh dậy. Tôi nghĩ ngoài em ra thì không ai có thể hợp với ca khúc này hơn được nữa. Một bản tình ca nhịp 4/4 với chất giọng ngọt ngào đủ có thể khiến cho người ta chết lặng ngay tại đó, khiến cho những người đang ghét cũng thành yêu, những người đang yêu thì yêu nhiều hơn thế nữa và những gã si mê như tôi thì càng ngày càng chìm sâu hơn vào tình yêu đơn phương của mình. Đơn giản vì tôi thích em và đó là sáng tác mà tôi tâm đắc nhất, lại được em hát lại thì càng tôn lên vẻ hoàn mĩ cho nó đến nhiều phần.

Tôi thấy tiếc làm sao khi không đưa sáng tác của mình cho Kẹo Ngọt sớm, và thật may là bây giờ đây nó đã đến với tay em! Em cất lời bài hát vào trong túi cẩn thận. Nó là tờ thứ hai mà tôi mải mê chép lại cả tối qua để em cầm về và hát trên giai điệu piano của mình. Em bảo bài này hát trên piano cũng sẽ hay không kém gì trên guitar, khuôn miệng lại nở nụ cười tươi như có hàng ngàn tia nắng. Những tia nắng ấy có lẽ sẽ khiến cho hàng trăm hàng triệu người say mê em trong nay mai vì ước mơ của em là được đứng trên sân khấu ca hát thỏa mãn đam mê trở thành ca sĩ của mình.