Lời Chưa Nói

Chương 9



Người ta bảo tình yêu là nhân duyên, phải có duyên lắm thì mới gặp được nhau và yêu nhau. Nhưng đôi khi, mối tình ấy còn phải trải qua nhiều thử thách, như tôi và Kẹo Ngọt bây giờ cũng vậy!

Chả hiểu chúng tôi mắc nợ gì nhau từ kiếp trước mà ông trời cứ hết lần này đến lần khác bắt hai đứa phải gặp nhau. Cụ thể hơn thì địa điểm lần này vẫn là chỗ lấy nước. Nếu là trước kia thì tôi sẽ xem đó là một sự may mắn, nhưng bây giờ thì là chút lo âu cộng với thấp thỏm. Chưa bao giờ tôi muốn tránh mặt em đến thế, cũng chỉ vì không biết người giám sát kia sẽ nấp vào chỗ nào ở trong trường. Tuy vậy, em vẫn nhìn tôi và gượng cười, nụ cười không còn tự nhiên n hư trước!

Em nhìn tôi nên tôi cũng phải quay lại nhìn em. Chúng tôi không nói gì thêm cả, sau đó tôi có thấy em thì thầm một câu gì đó trong miệng mà tôi không thể đoán nổi đó là câu gì.

Bất chợt tôi nhìn ra xa phía góc bụi cây ở vườn trường, một người đàn ông lạ mặt tầm 30, 40 tuổi đang để ý Kẹo Ngọt rất kĩ. Chính vì thế, tôi phải giả vờ đang khua khua bình nước nơi góc phòng. Nếu chẳng may bị gã đàn ông kia phát hiện chắc tôi không sống nổi với bố mẹ em mất!

Có vài lần, trong lúc định dắt xe ra khỏi trường, tôi có nghe lén được cuộc hội thoại giữa Kẹo Ngọt và chú tài xế:

- Cháu lớn rồi mà, với lại bố mẹ cháu không biết chuyện này đâu. Chỉ cần chú im lặng không nói gì với bố mẹ cháu là được!

- Ông chủ đã ra lệnh cho tôi đưa đón cô đi học mỗi ngày rồi, có chết tôi cũng không nhận tiền của cô để làm trái lời ông chủ được!

- Chú giúp cháu đi mà, cháu năn nỉ đấy!

- Tôi đã kiên quyết rồi, nếu chẳng may bị ông chủ phát hiện thì ông sẽ đuổi việc tôi. Lúc ấy tôi chẳng biết phải đi đâu kiếm việc nữa!

Do lúc đó nấp sau tường nên tôi không nhìn thấy rõ hành động của Kẹo Ngọt, nhưng tôi chắc chắn em đang dùng tiền để thuyết phục chú tài xế nghe theo ý mình. Một tiểu thư như em mà còn phải hạ mình "đi cửa sau" với tài xế như thế chứng tỏ tình cảm của em dành cho tôi cũng không phải vừa. Em thà ngồi sau xe đạp của một đứa nghèo như tôi còn hơn là ngồi ô tô máy lạnh!

Tuy vậy, sau cùng lời thuyết phục của Kẹo Ngọt đã thất bại và em đành phải lên xe ô tô đi về nhà. Khi ấy tôi chỉ biết đứng nhìn em ngày một rời xa con đường trước mặt, trong lòng như có hàng ngàn những vết đâm.

Tôi và Kẹo Ngọt không được phép nói chuyện với nhau cả một năm lớp bảy. Em đã xin nghỉ ở lớp học thêm của cô Trinh từ ngày bị gia đình phát hiện được tôi chở về nhà. Kể từ hôm ấy, chốc chốc tôi chỉ thấy bà chị họ tóc ngắn của em quay xuống trách móc:

- Tất cả tại mày đấy!

Những hôm đi học thêm về nhà một mình, trời đổ mưa xối xả. Tôi đạp xe về nhà với chiếc áo mưa ướt sũng cả vào bên trong, da lạnh cóng! Cứ mỗi ngày tháng trôi đi, tôi lại có thêm một suy nghĩ về việc mình phải rời xa Kẹo Ngọt hoàn toàn, rời xa mãi mãi không ai tìm cách cho quay trở lại được, xa như những tia nắng trong những ngày mưa mùa thu!

Tôi thấy thoang thoảng đâu đây mùi hoa sữa cứ thế trực chờ xộc thẳng vào mũi mình. Chỉ khi yêu tôi mới đắm say mùi hương của hoa sữa, còn khi xa rồi lại thấy nó khó chịu như một độc hương người ta hay tẩm vào ghẻ để bịt mũi nạn nhân. Bởi vậy nên hoa sữa luôn là một loài hoa của tâm trạng, có người thích và cũng có những người ghét, tùy vào cách họ đang nhìn đời ra sao!

Năm lớp tám, tôi đã chững chạc hơn rất nhiều. Không còn là một cậu học sinh bị lôi ra làm trò đùa cho đám đông nữa nhưng chất nghệ sĩ trong tôi vẫn còn. Thi thoảng tôi vẫn đạp xe lên ngọn đồi gần trường tìm lại cảm giác ngày xưa, sau đó lại hí hoáy lấy giấy ra và viết nên những bản tình ca cho riêng mình. Mẹ thấy tôi đam mê âm nhạc quá liền mua cho tôi cây đàn guitar để mỗi lúc buồn hay vui đều có thể chơi được. Nhờ nó nên tôi đã vơi đi phần nào nỗi nhớ về em!

Em thì vẫn như thế, chẳng khác xưa là bao cả! Chỉ có gương mặt hay cười của em là dần biến mất. Cuộc sống của một người con gái nhà giàu không cho phép em có bạn trai, không được đi chơi với bạn bè bên ngoài và phải tuân thủ theo đúng lịch trình hàng ngày: Sáng đi học, trưa thì về nhà nghỉ ngơi, chiều lại đi học và tối về nhà tiếp tục học gia sư nữa! Có lẽ đến khi nào Kẹo Ngọt có bằng tốt nghiệp đại học, bằng thạc sĩ, tiến sĩ thì em mới được tự do. Tuổi 13 của em chẳng khác nào một chú họa mi bị nhốt trong lồng vậy!

Nhưng đâu ai ngờ được rằng, giữa năm lớp tám, em lại được "giải thoát" bởi chính.. bà chị họ tóc ngắn của mình. Gặp tôi ở dưới sân trường trong giờ ra chơi, em vui mừng nói:

- Vậy là bây giờ cậu có thể gặp tớ hàng ngày và chở tớ về rồi!

- Cậu làm cách nào mà hay vậy?

Lúc hỏi câu đó, tôi nghĩ Kẹo Ngọt sẽ nói là em đã "hối lộ" cho chú tài xế, anh vệ sĩ và những người giúp việc khác để được tự do. Nhưng ai ngờ em lại nói:

- Chị họ tớ đã thuyết phục bố mẹ cho tớ gặp cậu.

- Bà chị họ tóc ngắn ở lớp học thêm? - Tôi tròn mắt.

- Ừm!

Tôi không ngờ được chính người đã can ngăn mình chơi với Kẹo Ngọt lại cũng là người giúp tôi có cơ hội quay lại với em. Ở lớp học thêm, cô gái đó luôn nhìn tôi với ánh mắt chuốc lỗi và cử chỉ không mấy thiện cảm, ai ngờ hành động thì lại vô cùng đáng khâm phục. Hóa ra hôm gặp tôi ở chỗ lấy nước, Kẹo Ngọt đã nói:

YÊN TÂM ĐI! CHỊ HỌ TỚ SẼ GIÚP BỌN MÌNH THÔI!