Lời Chưa Nói

Chương 8



Cả năm lớp sáu chở Kẹo Ngọt về nhà, tôi không gặp bố mẹ em lần nào cả. Cô giúp việc cũng về phe của em nên giấu bố mẹ em chuyện tôi tới chơi nhà. Chỉ tới đầu năm lớp bảy, bỗng một hôm em đến và nói với tôi:

- Chắc là tớ không nhờ cậu chở về nhà được nữa rồi!

_Sao vậy?

- Bố mẹ tớ đã biết chuyện cậu chở tớ về do hôm nọ bố tớ có việc đột xuất phải về nhà nên đã vô tình chứng kiến được.

Tôi thấy trên khuôn mặt của Kẹo Ngọt có thoáng chút buồn. Không còn là "cô gái hay cười" của mọi ngày nữa, có lẽ em đang nghĩ đến viễn cảnh hai chúng tôi phải nghỉ chơi với nhau. Trẻ con bọn tôi sợ nhất là phải nghỉ chơi với một ai đó, nhất là với một người bạn đã gắn bó lâu dài. Tôi và Kẹo Ngọt đã quen nhau được gần một năm, đối với tôi như vậy là đủ dài để chứng tỏ một tình bạn lâu bền và thậm chí trong đầu tôi đôi khi còn muốn hơn thế nữa. Ai dè bố mẹ em đã n găn cản tất cả, tất cả cũng chỉ vì muốn tốt cho đứa con gái vàng ngọc của mình!

Tôi hiểu và thông cảm cho bố mẹ của Kẹo Ngọt. Mặc dù ở lứa tuổi của tôi, việc có ai đó tạo khoảng cách giữa mình và người mình thích là một điều vô cùng khó chịu. Nhưng mẹ tôi đã nói, "phải luôn biết thân biết phận mình". Tôi là một đứa con nhà nghèo, lại còn ở ngoại thành; trong khi Kẹo Ngọt thì là một cô tiểu thư đài các, là con nhà giàu, không thể chơi mãi với một đứa ở tầng lớp thấp kém như tôi!

Sự dằn vặt bản thân đã khiến tôi mất đi cái nhìn lạc quan về cuộc sống. Mỗi khi nhìn Kẹo Ngọt vội vã ra xe ô tô của chú tài xế được bố em thuê riêng để đưa đón em đi học, tôi lại cảm thấy trái tim mình não nề. Em không được phép gặp tôi bất cứ một giây nào kể cả giờ ra chơi lẫn tan học. Theo như nghe ngóng được thì bố mẹ em thuê cả người giám sát ở trong trường. Cứ mỗi giờ ra chơi, anh ta lại đứng núp ở đâu đó dõi theo nhất cử nhất động của cô chủ. Anh ta núp kĩ đến nỗi chỉ có thần mới phát hiện được ra, cứ như có phép tàng hình vậy!

Có vài hôm, tôi thấy bố của Kẹo Ngọt trực tiếp đến đón. Ông đeo một cặp kính đen trông đáng sợ giống như một giang hồ, liếc mắt về tứ phía trường học để canh chừng xem có kẻ nào dám để ý tới con gái ông. Tôi cũng không rõ hôm đó ông có nhìn thấy mặt của tôi không và có nhớ nó tới tận bây giờ không nhưng trước cặp mắt đáng sợ ấy, tôi chỉ biết nép vào một bên tường và liếc một mắt xuống để an tâm rằng mình không bị phát hiện ra.

Không chỉ ở trên trường mà ngay cả ở ngoài đường hay bất kì đâu Kẹo Ngọt cũng không dám gặp tôi. Nhà tôi lại ở xa, không có cơ hội để đến nhà em vào mỗi tối và ở đứng bên ngoài ngó vào cho nguôi nỗi nhớ em. Cách duy nhất để cho tôi bớt nhớ Kẹo Ngọt hơn bây giờ chỉ có thể là viết những bản nhạc tình về em và ngắm em âm thầm mỗi khi tan học. Nhưng nhiêu đó không thể đủ để vơi đi nỗi buồn trong tôi!

Quỳnh cũng buồn theo câu chuyện của tôi mặc dù không phải là người trong cuộc. Nó là một đứa sống rất nghĩa tình. Hôm tôi vừa nghe tin Kẹo Ngọt nói và kể lại với nó xong, nó ngồi thần ra cả buổi tối với những dòng suy tư trong đầu. Tôi bất chợt hỏi:

- Mày không định làm bài về nhà hả?

Quỳnh chỉ kê tay lên cằm và đáp:

- Anh như vậy sao em yên tâm làm bài được?

Tôi xúc động xuýt chút nữa rơi nước mắt vì Quỳnh. Nó là đứa hiểu tôi nhất. Có chuyện gì vui hay buồn của tôi nó cũng sẵn sàng chia sẻ, sẵn sàng tìm cách giải quyết giúp tôi. Nhưng về vấn đề lần này thì xem ra Quỳnh không thể ra tay giúp đỡ, cũng không thể nghĩ ra mẹo nào để hóa giải. Nó bảo:

- Gì chứ liên quan đến phụ huynh thì em cũng chẳng biết phải giải quyết thế nào!

Quỳnh suy nghĩ rất đăm chiêu. Dường như nó vẫn đang cố gắng tìm ra hướng giải quyết cho dù đã thốt câu nói kia ra. Thấy tội cho nó, tôi đành phải khuyên:

- Thôi! Nếu không nghĩ ra được thì đành chịu vậy! Chắc có nghĩ nổ não tao với mày vẫn chẳng tìm ra cách nào đâu!

Tôi khuyên Quỳnh nhưng thực ra đang an ủi bản thân mình là chính. Ấy vậy mà chỉ vài giây sau Quỳnh đã lên tiếng như vừa khám phá được điều gì:

- Nếu không được thì chỉ còn cách cuối cùng là anh nói chuyện trực tiếp với bố mẹ của Vy. Biết đâu họ sẽ thông cảm và cho hai người đến với nhau thì sao?

Tôi đang rầu rĩ mà nghe câu nói ấy của Quỳnh càng rầu rĩ hơn. Câu nói tưởng như tiếp thêm động lực nhưng lại là điều mơ tưởng khó thành hiện thực với bất cứ một trường hợp nào! Chắc chắn bố mẹ em sẽ không đồng ý và nếu họ chẳng may đồng ý thì có thể là do hôm ấy mặt trời mọc ở đằng Tây!

Nhưng vì không muốn làm Quỳnh phải vì tôi mà suy nghĩ nhiều, tôi đành buông xuôi chấp nhận và nói cho xong chuyện:

- Ừ, đành phải vậy, để tao thử xem thế nào!

Nói là thử nhưng thực ra tôi không hề dám chút nào hết, nhất là từ hôm nhìn thấy bố của Kẹo Ngọt xuất hiện ở trường. Thậm chí tôi còn không dám đạp xe qua nhà Kẹo Ngọt vì sợ nhỡ chẳng may bố em nhớ mặt tôi thì lúc ấy chắc tôi phải đầu thai mười lần mới hết!

Chiều hôm ấy, lại như mọi hôm khi có Kẹo Ngọt đi cùng, tôi đạp xe ra ngọn đồi gần trường ngắm hoàng hôn. Tuy không có em ở đó nhưng hoàng hôn vẫn đẹp và thơ mộng lạ thường. Tôi lấy giấy bút ra bắt đầu ghi chép một điều gì đó lên trang giấy đôi xé ra từ cuốn vở..