Lời Chưa Nói

Chương 7



Mùa hè năm đó, quả chò rụng khắp con phố sau trường tôi như những quả cầu bay lướt thướt trong gió. Bọn học trò chúng tôi thường nhặt chò lên để vào giỏ xe cho vui hoặc viết lên cây những lời tâm tình gửi gắm đến chính bản thân hay "một ai đó" thầm thích mà chưa nói ra thành lời. Cũng vì thế mà trước mỗi dịp hè về, con phố này không còn là con phố vắng nữa. Có đứa ở lại đó cả trưa chỉ để ngắm chò bay và tránh nắng dưới tán cây hùng vĩ của nó, đợi một mạch tới ca chiều.

Khi chưa kết thúc năm học, tôi và Kẹo Ngọt không dám rủ nhau ra đây vì sợ chị họ của em phát hiện. Mãi đến ngày tổng kết, tôi mới dám vòng qua sau trường và ngồi thản nhiên ngắm chò bay bên cạnh em. Em bảo trông những quả chò ấy như những cây kẹo, còn tôi thì lại thấy giống những quả cầu hơn- những quả cầu biết bay mặc dù không thể đá.

Thời thanh xuân của chúng tôi thật đẹp, đẹp nhất là vào những buổi hoàng hôn mùa hè khi hai đứa chở nhau trên chiếc xe đạp vòng quanh ngôi trường đóng cổng im lìm và xuyên qua ngọn đồi đầy nắng. Khi ấy tôi chỉ muốn có một cây đàn guitar để được cất lên những ca khúc tự mình sáng tác gửi đến em. Chưa bao giờ tôi thử chạm vào những dây đàn và chưa bao giờ hát cho Kẹo Ngọt nghe cả, có lẽ do không biết giọng hát của mình người ngoài đánh giá có hay hay không!

Tôi không hề nói cho Kẹo Ngọt biết mình đam mê âm nhạc và sáng tác như thế nào bởi mỗi lần gặp gỡ đều nằm ngoài khuôn khổ sáng tác của tôi. Ấy vậy mà Kẹo Ngọt lại cho tôi thấy giọng hát của em trước tiên. Em vừa cất lên một bản tình ca, trái tim tôi dường như đã chết lặng đi một lúc vì quá ngọt. Giọng hát ấy khá giống với giọng một nữ ca sĩ mà tôi từng yêu thích trên truyền hình, lại mang một màu sắc riêng chỉ có ở em. Tôi đã từng yêu Kẹo Ngọt vì vẻ bề ngoài và giọng nói, vậy mà bây giờ yêu luôn cái giọng hát này, quả không hổ danh là Kẹo "ngọt"!

Bản tình ca chỉ dài chưa đầy hai phút mà tôi có cảm giác như mình vừa bước lên thiên đàng cả ngày trời vậy. Tôi quên đi mọi thứ xung quanh chỉ để nghe âm thanh vang lên từ chất giọng của em. Đây rồi, tôi đã tìm thấy nàng thơ của đời mình đây rồi!

- Cậu hát hay quá! - Tôi thốt lên trong tiếng vỗ tay khi Kẹo Ngọt vừa ngân xong nốt cuối.

- Cảm ơn Bánh Ngọt nha! Tớ chỉ sợ giọng mình hơi yếu thôi ấy!

- Không yếu đâu, mỗi người có một cách hát riêng mà! Tớ thấy giọng cậu như vậy là quá hay rồi!

Chơi với nhau đã được gần một năm, tôi cũng đã chở Kẹo Ngọt về nhà không dưới trăm lần, vậy mà hai đứa chúng tôi vẫn tỏ ra hơi e thẹn khi nói chuyện cùng nhau. Chúng tôi vẫn gọi nhau là cậu- tớ, vẫn khen nhau bằng những câu xã giao, dường như khó thể nào mà cư xử như hai đứa bạn thân lâu năm được dù cho là khác giới! Đã nhiều lần tôi cảm thấy hơi khó chịu về điều này nhưng rồi lại thôi. Tôi biết sự quan tâm của tôi dành cho Kẹo Ngọt là không bình thường và mong em cũng ngược lại như thế. Mà nếu đã là người yêu của nhau thì đâu cần thiết phải coi nhau như tri kỉ?

Quỳnh bảo với tôi điều đó là quá bình thường với một đứa con trai không có nhiều điều đặc biệt. Tôi không đủ thân thiết để được Kẹo Ngọt gọi bằng mày- tao, càng không đủ thu hút để em coi như nửa kia của mình. Chỉ có một cách duy nhất khiến Kẹo Ngọt có thể quan tâm tới tôi hơn. Đó là tặng quà!

Phải rồi, con gái rất thích tặng quà, kể cả là thứ quà có giá trị không quá lớn. Nhưng ngay cả mấy món đồ nho nhỏ ngoài hiệu sách tôi cũng không đủ tiền mà mua tặng em. Tiền ăn sáng mẹ cho tôi đem sửa xe đạp từ hôm này đến hôm khác, cốt để mẹ không biết chuyện mình đèo Kẹo Ngọt về nhà. Tôi đành phải đập lợn tiết kiệm từ hồi mới vào cấp hai ra để lấy tiền mua cho em một chú gấu bông nho nhỏ. Đó là món quà đầu tiên mà tôi tặng em. Lúc tôi mang món quà đến, Kẹo Ngọt cười tươi rói nhìn tôi và nói:

- Cảm ơn cậu nha! Tớ thích gấu bông lắm đó!

Tôi không ngờ mình lại mua đúng món quà mà em thích như thế nhưng thấy em vui là tôi cũng vui theo rồi. Dù sao thì đó cũng là số tiền tôi tích cóp từ lâu, nếu em không nhận thì tôi cũng chẳng biết phải làm sao nữa!

Trên con đường đưa Kẹo Ngọt về nhà, tôi tự nhủ lòng rằng ngày mai là ngày cuối cùng của kì nghỉ hè đáng nhớ này. Nốt ngày mai thôi, chúng tôi lại trở về với những ngày bận bịu đèn sách. Không còn được rong ruổi quanh trường mỗi buổi chiều. Không còn được ngồi ở phố vắng ngắm quả chò bay. Không còn được đạp xe lên đồi nhìn hoàng hôn xuống nữa! Biết là thế, nhưng tôi vẫn phải gắng đạp xe thật nhanh chở em về. Trên chiếc xe đạp cũ nhoèn, từng vòng xoay của nó như từng vòng xoay của chiếc đồng hồ đếm thời gian trôi đi từng nhịp từng nhịp, cuốn theo cả tuổi thanh xuân mộng mơ của chúng tôi.

Và những cơn ác mộng chỉ thực sự đến khi năm học mới bắt đầu!